Ông Xã Thần Bí

Chương 594: Chương 594: Nét chữ của lục thời sơ




“Ồ, cái kia….chúng ta lên xe thôi.”

Tô Ánh Nguyệt định thần lại, sau đó vội vàng nhìn về phía Trần Minh Tân rời đi, mới cúi người quay lại xe.

Sau khi Trần Minh Tân tịch thu điện thoại của Tô Ánh Nguyệt, anh cũng không trả lại cô, cô cũng chưa đi mua cái mới.

Lúc này, cô ngồi trong xe, không có chuyện gì để làm, cũng không có điện thoại để chơi.

Tài xế nhìn thấy bộ dạng nhàm chán của cô, đưa cho cô hai quyển tạp chí.

Nhưng mà, tạp chí trong xe của Trần Minh Tân đều là tạp chí tài chính và kinh tế, cô không hiểu hết được, xem một lúc, lại cảm thấy không hứng thú.

Vô tình quay đầu qua, nhìn qua cửa sổ xe, lại nhìn thấy cách đó không xa có một người đang đi về phía cô.

Là một người phụ nữ nước J mặc một chiếc váy trắng, thân hình cao gầy, trông bình thường, cô ta vẫn luôn nhìn về phía Tô Ánh Nguyệt, giống như cố ý thu hút sự chú ý của cô.

Trong ánh mắt của Tô Ánh Nguyệt hiện lên một chút nghi hoặc, do dự có nên xuống xe hay không.

Những vệ sĩ mà Trần Minh Tân đưa theo đều rất cảnh giác, bọn họ chỉ liếc nhìn về phía người phụ nữ kia, quay đầu nói với Tô Ánh Nguyệt: “Mợ chủ, chúng tôi mời cô gái kia qua đây, có thể cô ta có chuyện quan trọng muốn tìm cô.”

Trong lòng Tô Ánh Nguyệt rất rõ, mặc dù họ nói là “mời”, nhưng trên thực tế chính là bắt người phụ nữ kia qua để tra hỏi.

Mặc dù cô không đồng ý với cách này, nhưng đây là cách trực tiếp và có hiệu quả nhất.

Hành vi của người phụ nữ kia quả thật rất khả nghi.

Tô Ánh Nguyệt gật đầu: “Được.”

Vệ sĩ nhận được sự cho phép của cô, cũng không lề mề, xuống xe đi đến dẫn người phụ nữ mặc váy trắng kia qua.

Lúc người phụ nữ kia đi đến, vẫn luôn vùng vẫy: “Các anh bắt tôi làm gì, như này rất không lịch sự, tôi có thể kiện các anh….”

“Mợ chủ, đã đưa người đến.” Vệ sĩ cũng không quan tâm người phụ nữ kia đang nói cái gì, chỉ đưa người đến trước mặt Tô Ánh Nguyệt.

Những vệ sĩ kia có thể không kiêng nể gì cả như vậy, chẳng qua là vì thân phận của Trần Minh Tân.

Không có ai dám tùy tiện đắc tội với Trần Minh Tân, bọn họ cũng không sợ đắc tội với người khác.

Tô Ánh Nguyệt thấy bọn họ một trái một phải giữ người phụ nữ mặc váy trắng kia, cũng cảm thấy như vậy không được dễ nhìn cho lắm, ngộ nhỡ người ta chỉ nhìn qua đây nhiều hơn, không hề có ác ý gì?

Nghĩ như vậy, giọng nói của Tô Ánh Nguyệt ôn hòa hơn rất nhiều: “Các anh buông cô ấy ra trước đi.”

Người phụ nữ kia vừa được buông ra, liền mỉm cười với Tô Ánh Nguyệt ở trước mặt nói: “Vị mợ chủ này đúng là một người tốt.”

Tô Ánh Nguyệt vẫn ngồi trong xe, hạ cửa sổ xe xuống, cô có thể nhìn rõ cảnh tượng bên ngoài, bên ngoài cũng có thể nhìn thấy cô, nhưng từ đầu đến cuối vẫn bị ngăn cách với cô bởi một cửa xe, cho dù người phụ này có hành động gây rối gì, Tô Ánh Nguyệt cũng đang có lợi thế tuyệt đối.

Tô Ánh Nguyệt cẩn thận đánh giá người phụ nữ này, từ nhãn hiệu quần áo trên người cô ta, đến các phụ kiện nhỏ, trâm cài, cặp tóc trên người, kết luận sợ bộ người phụ nữ này chỉ là một người có xuất thân bình thường.

“Cô quen tôi sao?” Tô Ánh Nguyệt không hỏi thẳng người phụ nữ này tại sao cứ nhìn cô, mà lựa chọn điều hòa hỏi.

Người phụ nữ kia nghe thấy vậy, trên khuôn mặt lóe lên một tia vô cùng kinh ngạc, giống như không ngờ Tô Ánh Nguyệt lại hỏi cô ta như vậy.

“Mợ chủ…cô có ấn tượng với tôi sao? Trong bữa tiệc lần trước, tôi may mắn được tham gia một lần, có nhìn thấy cô, tôi biết cô là mợ chủ của ông Trần, cô thật sự rất xinh đẹp….”

Người phụ nữ kia càng nói càng kích động, vừa nói vừa đưa tay vào cửa xe, giống như là động tác theo bản năng sau khi quá kích động, muốn bắt tay với Tô Ánh Nguyệt.

Tô Ánh Nguyệt hơi nhíu mày, ngả người ra phía sau, không cho người phụ nữ kia chạm vào mình.

Nhưng, cô lại nhìn thấy lúc người phụ nữ kia thu tay lại, có một cục giấy nhỏ từ trong lòng bàn tay cô ta rơi xuống xe.

Tô Ánh Nguyệt nhìn cục giấy kia, lại ngước mắt lên nhìn người phụ nữ kia, do dự không nhúc nhích.

Hành động lúc nãy của người phụ nữ kia, có chút đột ngột với vệ sĩ, bọn họ lập tức kéo cô ta qua, sau khi để cô ta cách cửa sổ xe một khoảng nhất định, giữ chặt không buông ra.

Trong ánh mắt người phụ nữ kia lóe lên một tia sáng, sau đó lại khôi phục lại dáng vẻ lúc trước: “Thành thật mà nói, tôi chỉ tò mò mợ chủ của một người như ông Trần có dáng vẻ như thế nào thôi, vì hiếu kì nên nhìn nhiều hơn một chút, tôi không có ác ý, phiền các anh thả tôi ra được không?”

Giọng điệu của cô rất sắc xảo, nghe có vẻ rất dễ hiểu lại không giống như đang giả tạo.

Vệ sĩ vẫn không động, cùng nhìn về phía Tô Ánh Nguyệt.

“Buông cô gái này ra, xin lỗi cô ấy, các anh quá vô lễ rồi, sao có thể tùy tiện bắt người khác qua đây chứ?”

Tô Ánh Nguyệt nói mấy câu đường đường chính chính, sau đó kéo cửa kính lên, chặn ánh mắt bên ngoài.

Sau đó, cô lại dựa vào ghế, nhắm mắt lại nói với tài xế: “Tôi hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một chút, đừng làm phiền tôi.”

Tài xế thả vách ngăn xuống, Tô Ánh Nguyệt đột nhiên mở mắt ra, liếc ra ngoài cửa xe, phát hiện vệ sĩ đã thả người phụ nữ kia đi, mấy người kia đang đứng ở trước xe quan sát tình hình.

Cô đảo mắt, chắc chắn bọn họ sẽ không đến gõ cửa xe cô, Trần Minh Tân cũng chưa quay lại, liền đưa tay ra nhặt cục giấy mà người phụ nữ kia ném xuống.

Sau khi nhặt lên, cô không dám mở ra xem ngay mà giống như ăn trộm cẩn thận giấu trong túi xách.

Mấy giây sau, cô cảm thấy, cho dù là cái gì, vẫn xem trước rồi nói

Cô nhanh chóng mở cục giấy ra, trên đó có một hàng chữ rất quen thuộc, trên đó viết một địa chỉ xa lạ và một số điện thoại.

Ở góc dưới cùng bên phải, có hai chữ cái “LU“.

Trong lòng Tô Ánh Nguyệt vô cùng ngạc nhiên, đây là nét chữ của Lục Thời Sơ, không sai!

Cô đột nhiên ngẩng đầu lên, hạ cửa sổ xuống, nhìn về hướng lúc trước của người phụ nữ kia, lại phát hiện ra không thấy gì cả.

Có vệ sĩ bước lên hỏi: “Mợ chủ, sao vậy?”

Tô Ánh Nguyệt nhếch khóe miệng cố gắng khiến cho vẻ mặt của mình giống như lúc trước: “Không có gì, tôi chỉ muốn hỏi, cậu chủ của các anh vẫn chưa quay lại sao?”

Vệ sẽ cũng không nghi ngờ, chỉ nó: “Cậu chủ đang nói chuyện, có lẽ hơi lâu.”

Tô Ánh Nguyệt mỉm cười gật đầu, sau khi kéo cửa kính lên, cô dựa vào ghế, thở phào nhẹ nhõm.

Giống như một tên trộm vậy, căng thẳng muốn chết.

Cô lại nhìn lại mảnh giấy nhỏ kia, sau khi chắc chắc đã ghi nhớ nội dung bên trên, liền xé nát mảnh giấy ra đặt trong lòng bàn tay, sau đó mở một chai nước đổ một ít vào lòng bàn tay mình, vo mảnh vụn thành một hỗn hợp sền sệt, sau đó mới đặt tay lên miệng thùng rác và xả sạch nước trên tay.

Làm xong những điều này, Tô Ánh Nguyệt bắt đầu trở nên bồn chồn lo lắng.

Mảnh giấy nhỏ này chắc chắn là Lục Thời Sơ nhờ người gửi tới.

Cũng chỉ có anh ta mới nghĩ ra một cách thỏa đáng lại không khiến người khác nghi ngờ để đưa mảnh giấy nhỏ đến tay cô.

Dù sao, những chuyện anh ta đã từng làm đều cho thấy anh ta thận trọng đến mức nào.

Nhưng, cô muốn đi gặp anh ta sao?

Bình tĩnh suy nghĩ, cô nên đi gặp anh ta.

Ít nhất, cũng phải nói rõ ràng….sau này nếu bọn họ còn gặp mặt sẽ không còn là bạn bè.

Chuyện gì xảy ra đã xảy ra, không ai có thể thay đổi được, không thể làm như chưa có chuyện gì xảy ra.

Cho dù cô muốn Trần Minh Tân và Lục Thời Sơ dùng biện pháp hòa bình để giải quyết tranh chấp, nhưng hai người bọn họ nhất định không đồng ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.