Sau khi Tô Ánh Nguyệt đỗ xe, liền xuống xe đi về phía khu nội trú.
Bệnh viện này cũng là nơi lần trước cô nằm.
Cho nên cũng coi như là quen thuộc với nơi này.
Tô Ánh Nguyệt đi tới chỗ của y tá hỏi: “Xin hỏi, chỗ này có bệnh nhân nào tên Thành Công không?”
“Có, cô là người nhà ông ấy sao?” Y tá trẻ tuổi nhìn nàng một cái, đáy mắt thoáng qua tia kinh ngạc.
“Đúng vậy.” Tô Ánh Nguyệt gật đầu.
Y tá chỉ về một hướng nói: “Là phòng bệnh bên kia, từ thứ hai đếm ngược lại.”
“Cám ơn.”
Tô Ánh Nguyệt đi về phía mà cô y tá chỉ.
Đi tới cửa phòng bệnh, cô đang định gõ cửa, cửa phòng bệnh đã bị người khác mở ra từ bên trong, một nam một nữ đi ra.
Lưu Bích vừa nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt, ánh mắt lạnh lùng nói: “Cô tới làm gì?”
Người đàn ông đứng bên cạnh lại nở nụ cười hòa nhã với Tô Ánh Nguyệt: “Ánh Nguyệt, mấy năm không thấy, đã trở thành cô gái lớn thế này rồi.”
Tô Ánh Nguyệt nghe thấy mấy lời này, cổ họng có chút nghẹn, nhưng trên mặt vẫn lộ ra nụ cười: “Mấy năm nay không gặp, chú Huỳnh cũng chẳng già đi chút nào.”
“Thật biết ăn nói.” Huỳnh Thư Triết cười nói: “Mau chóng vào thăm ông nội đi, chú còn có việc, phải đi trước.”
Tô Ánh Nguyệt gật đầu một cái, đẩy cửa đi vào.
Dựa vào cửa hít thở sâu một cái, cô mới dám tiếp tục đi vào bên trong.
Nếu như nói sau khi bố cô vào tù, trừ An Hạ là người thật lòng quan tâm cô ra thì còn có một người.
Người này chính là Huỳnh Thư Triết.
Cha của Huỳnh Tiến Dương, Huỳnh Thư Triết.
Nghe thì có chút kì lạ, cũng không thể tưởng tượng nổi.
Danh tiếng của Huỳnh Thư Triết ở thành phố Vân Châu này là số một, ngay cả danh tiếng của con trai ông ấy là Huỳnh Tiến Dương cũng không hề tệ.
Chính vì như vậy, khi còn bé cô cũng thích người của nhà họ Tô, có lẽ vì Huỳnh Thư Triết lương thiện, cho nên không ngại việc cô có người cha ngồi tù.
Nhưng lại không thể để cho cô làm con dâu, dĩ nhiên, những thứ này đều là chuyện từ rất lâu rồi.
...
Tô Ánh Nguyệt thay đổi tâm trạng đi vào trong.
Tô Thành đang tựa vào đầu giường, cặp kính đeo trễ đến sống mũi, trong tay cầm một quyển sách, cũng không biết là loại sách gì.
“Ông nội.” Tô Ánh Nguyệt gọi ông ta một tiếng, đi tới bên cạnh, đặt giỏi trái cây sang một bên.
Tô Thành ngẩng đầu nhìn cô, chỉ nói một câu không lạnh không nóng: “Tới rồi.”
“Vâng.” Tô Ánh Nguyệt nhìn xung quanh, lại rời mắt lên người Tô Thành: “Sức khỏe ông không sao chứ?”
“Không có sao.” Tô Thành đặt quyển sách trong tay xuống, gỡ kính: “Nếu như ta có xảy ra chuyện gì, tập đoàn Tô thị phải làm thế nào.”
“Không phải có chú và chị họ rồi sao? Bọn họ đều rất giỏi giang.” Tô Ánh Nguyệt cầm dao lên gọt trái cây.
Cô muốn tìm chuyện gì đó để làm, nếu cứ chỉ nhìn ông ta nói chuyện, không chừng thật sự sẽ bị mù.
Tô Thành nhìn cô, không lên tiếng.
Tô Ánh Nguyệt mơ hồ cảm thấy Tô Thành thật ra cũng không yên tâm khi giao tập đoàn Tô thị cho Tô Nguyên Minh.
Mỗi người của Tô gia đều đang tính kế.
Giữa Tô Ánh Nguyệt và Tô Thành cũng chẳng có chút tình cảm gì.
Cô gọt xong một quả táo thì rời đi.
Lúc đi tới bãi đỗ xe, lại thấy Huỳnh Thư Triết và Lưu Bích.
Hai người dường như đang tranh chấp cái gì, sắc mặt cũng không tốt.
Tô Ánh Nguyệt cũng không biết bản thân có phải ma xui quỷ khiến không, lặng lẽ nhích tới gần bọn họ, muốn nghe xem bọn họ đang nói gì.
Nhưng bởi vì cách quá xa, cô chỉ mơ hồ nghe thấy một cái tên.
“Trần Lê...”
Trần lê?
Một người không quen.
Hai người tranh chấp một hồi thì rời đi.
Tô Ánh Nguyệt ngồi vào trong xe, trong đầu chỉ toàn là dáng vẻ vừa rồi của Huỳnh Thư Triết và Lưu Bích.
Vì Tô Yến Nhi và Huỳnh Tiến Dương đã đính hôn, cho nên nhà họ Cung rất thân thiết với nhà họ Tô, nhưng dáng vẻ vừa rồi của hai người rõ ràng là đã xảy ra tranh chấp chuyện gì.
Huỳnh Thư Triết và Lưu Bích...
Tô Ánh Nguyệt cảm thấy kì lạ, nhưng lại không biết rõ là kì là chỗ nào.
Cho đến khi cô lái xe rời đi, một chiếc Bentley màu đen đã đi ra từ bên kia.
Nam Sơn nhìn Trần Minh Tân từ trong kính chiếu hậu.
Thấy sắc mạt Trần Minh Tân âm trầm đáng sợ, anh ta cũng không dám mở miệng.
Một lát sau, ánh ta mới nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Trần Minh Tân: “Đi thăm dò.”
...
Tối thứ sáu, trong công ty có tổ chức buổi tiệc.
Tô Ánh Nguyệt vốn dĩ không hề có hứng thú.
Nhưng An Hạ lại bừng bừng chạy tới: “Đi đi, ở CLB Ngọc Hoàng Cung đấy, công ty bỏ tiền.”
Ngọc Hoàng Cung...
“Không có hứng.” Tô Ánh Nguyệt liền từ chối.
“Nào, đi đi mà, cậu và BOSS Trần đã có qua lại, nhưng tớ còn phải bồi đắp tình cảm với Nam Sơn nữa mà.” An Hạ bưng mặt, dáng vẻ tràn ngập xuân xanh.
Tô Ánh Nguyệt giật mình một cái, đẩy cô ấy ra, sau đó mới gật đầu: “Đi đi đi.”
“Yeahhh!”
An Hạ làm động tác chữ “V “, mau chóng chạy ra ngoài.
Đối với những người ham vui như An Hạ, Tô Ánh Nguyệt lắc đầu bật cười.
Đến Ngọc Hoàng Cung, có thể... Gặp anh ấy không?
Có lẽ, sẽ gặp được...
...
Buổi tối.
Tô Ánh Nguyệt về nhà thay quần áo, sau đó mới đi đón An Hạ.
Lúc hai người đến Ngọc Hoàng Cung, mọi người hầu như đã đến.
Tô Ánh Nguyệt đi vào cùng An Hạ, cũng có người chào hỏi hai người, nhân duyên của An Hạ khá tốt, cũng quen nhiều người trong công ty hơn Tô Ánh Nguyệt.
Tô Ánh Nguyệt nhìn bốn phía xung quanh, phát hiện Tô Yến Nhi không có ở đây.
Tô Ánh Nguyệt hỏi An Hạ: “Tô Yến Nhi đâu?”
“Cô ấy không đến.” An Hạ quay đầu nói nhỏ: “Tớ cũng không phải là kẻ ngốc, có cô ta đi còn gọi cậu cùng đi.”
Tô Ánh Nguyệt: “...”
Haha, kẻ ngốc.
Tụ họp ngoại trừ ăn uống cũng chẳng làm gì khác.
Ăn được một nửa, An Hạ đã chạy đi tìm Nam Sơn, Tô Ánh Nguyệt dĩ nhiên không đi.
Cô uống một chút rượu, đang chuẩn bị đi đến phòng vệ sinh.
Vừa mới đi đến nhà vệ sinh thì từ phòng bên cạnh xuất hiện một bóng người quen thuộc, Phan Viết Huy.
Đúng là oan gia ngõ hẹp.
Cô đi lùi ra phía hàng ghế, trốn vào trong, kéo hờ ra một chút khe cửa.
Sau đó, nhìn thấy Phan Viết Huy đi bằng một chân.
Cô nghĩ tới lần trước Trần Minh Tân nói đánh một chân của Phan Viết Huy, xem ra bị thương cũng khá nặng.
Phát súng kia có lẽ là bắn vào đầu gối Phan Viết Huy.
Tô Ánh Nguyệt tiện tay cầm một vỏ chai rượu, đi theo.
Thù mới hận cũ, vất vả lắm mới nhìn thấy kẻ thù, không làm chút chuyện làm cho mình vui vẻ sẽ phụ lòng ông trời.
Phan Viết Huy vừa bước vào phòng vệ sinh, Tô Ánh Nguyệt đã đi vào theo, cầm chai rượu hướng vào đầu anh ta rồi đánh xuống, lực cũng không quá lớn, bởi vì chai rượu không bể.
Mau chóng đá vào mông anh ta một cước, cả người liền ngã nhào về phía trước.
“ Con mẹ nó, là đứa nào đánh lén... A...”
Tô Ánh Nguyệt đạp vào mông anh ta, sau đó lạ đánh lên đầu, không ngừng đá vào bả vai và lưng anh ta.
“Là ai...”
Tô Ánh Nguyệt không hề nói lời nào, cô sẽ không để cho Phan Viết Huy biết là mình.
Đột nhiên, cừa phòng bên cạnh mở ra.
Tô Ánh Nguyệt hoảng sợ ném chai rượu rồi chuẩn bị chạy, nhưng khi nhìn rõ mặt của người kia thì đông cứng ở tại chỗ.
Trần Minh Tân đi ra từ phòng bên cạnh, vừa đúng lúc đụng phải Phan Viết Huy đang lồm cồm bò dậy.
Phan Viết Huy thấy rõ mặt của Trần Minh Tân, biểu cảm đột nhiên trở nên vô cùng hung dữ: “Lại là mày! Ông đây đang buồn chán vì không tìm được mày để tính sổ đây!”