Sau khi Trần Minh Tân gọi điện thoại, anh liền đưa nó cho Tô Ánh Nguyệt.
Tô Ánh Nguyệt mở loa và đợi Bùi Chính Thành trả lời điện thoại.
Bùi Chính Thành có thể đang bận, phải mất một thời gian dài sau đó anh ấy mới trả lời điện thoại. Ngay sau khi cuộc gọi được kết nối, anh ấy nói với giọng điệu tức giận: “Cậu vẫn biết gọi điện lại cho tôi à!”
Tô Ánh Nguyệt nghe thấy có thể nhận ra giọng ấy không vui vẻ gì.
Mặc dù cô không biết chuyện gì đã xảy ra giữa anh ấy và Trần Minh Tân, cô im lặng một chút rồi nói: “Là tôi.”
Có một khoảnh khắc im lặng ở đầu kia của điện thoại, sau đó cô nghe thấy giọng nói tươi cười của Bùi Chính Thành: “Là cô à, cô đã gặp Minh Tân chưa?”
“Ừ, gặp rồi, anh ấy mới đến hôm nay, anh có... bận không? Mộc Tây đâu rồi?” Tô Ánh Nguyệt trực tiếp nói ý định của cô.
“Thằng bé ở chỗ An Hạ, tôi sẽ gọi cô ấy cho cô, hoặc cô có thể gọi trực tiếp cho cô ấy, tôi vừa hay có vài điều muốn nói với Minh Tân.”
“Được!”
Tô Ánh Nguyệt trả lời, sau đó trả lại điện thoại cho Trần Minh Tân: “Anh ấy có chuyện muốn nói với anh.”
Minh Tân nhướng mày và cầm điện thoại nghe.
Tô Ánh Nguyệt lấy điện thoại di động ra và gọi cho An Hạ.
“Ánh Nguyệt!” An Hạ trả lời điện thoại với giọng điệu dễ chịu.
“Ừ, là tớ...”
Hai người đứng bên bờ sông, sau khi thực hiện cuộc gọi xong thì họ bước chầm chậm về phía bãi đậu xe.
...
Vẫn còn khá sớm khi bọn họ trở về lâu đài Mogwynn.
Tô Ánh Nguyệt vì nghe được giọng nói của Trần Mộc Tây trong cuộc gọi điện thoại trước đó nên hiện tại cô cảm thấy thất vọng và biểu cảm của cô có chút buồn.
Trần Minh Tân dắt cô bước vào trong. Ngay khi họ bước đến cửa, cô cảm thấy bước chân của Trần Minh Tân dừng lại.
Tô Ánh Nguyệt ngước lên nhìn một cách khó hiểu và thấy Trần Chính- người đang mặc đồng phục đàng hoàng chờ đợi ở đó một cách kính trọng. Thấy hai người họ đang nhìn mình, ông ấy cúi đầu và nói: “Cậu Minh Tân, Cô Tô.”
Trần Chính thực sự cúi đầu, cúi xuống chín mươi độ.
Đây dường như là một hành động rất đơn giản, nhưng ông ấy đã thực hiện nó một cách tỉ mỉ, tự nhiên thể hiện sự tôn trọng như thể ông ấy đã tập nó rất nhiều lần.
Điều này khiến mắt của Tô Ánh Nguyệt hơi nhấp nháy.
Vài lần trước đây cô nhìn thấy Trần Chính, ông ấy ở trong nước. Mặc dù ông ấy lúc đó rất tôn trọng và kính cẩn nhưng cũng không cảm thấy như bị nhốt trong một cái hộp như bây giờ, mọi lời nói và hành động dường như đã được đặt ra trước.
Tâm trạng của Tô Ánh Nguyệt đột nhiên trở nên nặng nề.
Cô đã ở đây được vài ngày và cô thường gặp những người hầu khác mà trước đó cô không quen biết. Mặc dù về mặt tinh thần, cô đã bắt đầu hiểu được các quy tắc và sự tinh tế của gia đình Mogwynn như một gia đình quý tộc, nhưng cuối cùng nó vẫn còn thiếu một chút cảm giác thực sự.
Sự khác biệt mà Trần Chính thể hiện trực tiếp khiến cô nhận ra rằng mình có thể phải sống trong lâu đài này với nhiều quy tắc và hạn chế trong một thời gian dài trong tương lai.
Cả thế giới không biết có bao nhiêu người ngưỡng mộ những gia đình quý tộc như vậy, nhưng đối với Trần Minh Tân, người luôn không muốn tiếp nhận gia tộc Mogwynn, đối với Tô Ánh Nguyệt xuất thân bình thường mà nói, họ thực sự không muốn một cuộc sống như vậy.
Trần Minh Tân ở bên cạnh khẽ di chuyển khi nghe Trần Chính gọi, Tô Ánh Nguyệt cảm nhận sâu sắc sự bất thường của anh, siết chặt lòng bàn tay anh và ngăn anh lại.
Đối với xưng hô Trần Chính gọi cô, dù sao cô cũng không quan tâm lắm, cũng không chút bận tâm.
Trần Minh Tân vừa mới đến, anh không cần phải làm to chuyện đối với những vấn đề tầm thường nhỏ bé như vậy.
Tô Ánh Nguyệt thở dài trong lòng, rồi nói nhẹ nhàng: “Quản gia Trần, có chuyện gì à?”
Mặc dù biết rằng Trần Chính đang đợi ở đây chắc chắn là lệnh của Trần Úc Xuyên, thế nhưng Tô Ánh Nguyệt vẫn hỏi lại.
“Ngài Bá tước đang đợi hai người trong Thư phòng.” Khi Trần Chính nói, lông mày ông ấy hạ xuống và tư thế biểu hiện rất kính trọng.
Trần Minh Tân cuối cùng cũng nói: “Ừ.”
Trần Chính nghe vậy tiếp tục nói: “Xin hãy đi cùng với tôi!”
Tô Ánh Nguyệt và Trần Minh Tân được Trần Chính dẫn đến Thư phòng của Trần Úc Xuyên.
Thư phòng của Trần Úc Xuyên thật sự rộng lớn, được trang trí sang trọng và thanh lịch, Tô Ánh Nguyệt đi theo mà không thể không nhìn xung quanh.
Trần Minh Tân ở bên cạnh nhận thấy hành vi của cô liền thì thầm vào tai cô, quay đầu sang một bên nói: “Có một Thư phòng rất lớn trong lâu đài. Quay lại anh sẽ dẫn em đi xem.”
Đôi mắt của Tô Ánh Nguyệt sáng lên sau khi nghe anh nói, cô liền mỉm cười với anh.
“Khụ!”
Tiếng ho khan của Trần Úc Xuyên khiến hai người họ tập trung nhìn về ông.
“Ông ngoại.” Trần Minh Tân nắm tay Tô Ánh Nguyệt không buông tay.
Tô Ánh Nguyệt cũng nhanh chóng bước đến trước ông gọi: “Ông ngoại.”
Trần Úc Xuyên đang ngồi trên một chiếc ghế sofa bằng da lớn. Cả người trông uể oải, hơi buồn ngủ, dường như ông có chút mệt mỏi. Ông chỉ ngón tay vào vị trí đối diện mình và nói: “Ngồi đi.”
Khi Trần Minh Tân và Tô Ánh Nguyệt lần lượt ngồi xuống, ánh mắt của Trần Úc Xuyên lướt qua lại trên hai người, rồi quay lại nhìn Minh Tân: “Ông nghe nói cháu đã đi ăn tối với Tước Dẫn tối nay?”
Tô Ánh Nguyệt không thể không ngẩng đầu nhìn lên Trần Úc Xuyên sau khi nghe điều này.
Nghe nói?
Lâu đài Mogwynn rất lớn, dạo gần đây Trần Úc Xuyên đã không chú ý đến cô. Trần Minh Tân đột nhiên đến, chỉ sợ không phải là nghe nói, mà là ông ấy cho người theo dõi Tô Ánh Nguyệt.
Chỉ là Trần Úc Xuyên dường như tận hưởng niềm vui khi bắt được con mồi, vì vậy ông đã để Trần Tước Dẫn dẫn họ đi ăn tối. Sau khi họ trở về vào buổi tối, Trần Chính lại chậm rãi đến mời bọn họ đi gặp ông.
“Tin tức của ông ngoại thật nhanh.” Trần Minh Tân nhìn Trần Úc Xuyên với vẻ mặt vô cảm, nhìn không ra bất cứ biểu hiện cảm xúc gì trên khuôn mặt anh.
“Tất nhiên là ông ngoại luôn quan tâm đến những tin tức về cháu. Sau bao nhiêu năm, cuối cùng cháu cũng sẵn lòng quay về lâu đài Mogwynn. Trong lòng ông rất vui mừng.”
Sau khi nói xong, Trần Úc Xuyên liền bật cười.
Trần Minh Tân cũng mỉm cười, chỉ là nụ cười không chạm đến đáy mắt anh, môi cười nhưng mắt thì lại không.
Đúng vậy, Trần Úc Xuyên nói không sai. Đây là lần đầu tiên anh sẵn lòng trở về lại lâu đài Mogwynn sau bao nhiêu năm.
Nhưng...
Nụ cười trên khuôn mặt của Trần Minh Tân dần mờ đi, giọng nói của anh vẫn cực kỳ nhẹ, không có bất cứ sự tôn trọng nào trong lời nói: “Thật sao? Ông vui vẻ thì tốt!”
Trần Úc Xuyên nhướn mày với vẻ không hài lòng.
Lần này ông đến nước Z, lúc đầu ông không có lên kế hoạch sử dụng mánh khóe để đối đầu với Trần Minh Tân, ông vốn dĩ chỉ muốn xuống tay với Tô Ánh Nguyệt.
Chỉ là ông ấy có một trái tim chính trực khiến ông không thể xuống tay với một người phụ nữ, vì vậy ông đã chỉa mũi nhọn vào Trần Minh Tân.
Ông ta cứ nghĩ rằng thông qua chuyện này có thể làm chùn nhuệ khí của Trần Minh Tân.
Tuy nhiên hiện tại xem ra sự thật không giống như những gì ông ấy nghĩ trong lòng.
Mặc dù Trần Minh Tân đã sẵn lòng quay về nhưng dường như anh không bị ảnh hưởng bởi chuyện này. Cũng giống như trước đây khi anh đối mặt với Trần Úc Xuyên thì hoàn toàn không có sự tôn trọng và sợ hãi nào được thể hiện bởi trên khuôn mặt hay từ hành động của anh.