Ông Xã Thần Bí

Chương 486: Chương 486: Rất khó để may mắn như vậy nữa




Mọi người xem giờ, mới chín giờ.

Mặc dù Trần Minh Tân không có ý gì, thế nhưng rơi vào tai Bùi Chính Thành, anh ta nghe thấy rõ ràng ý khoe khoang trong lời nói.

Trần Minh Tân khoe khoang, có vợ con thì có gì ghê gớm?

Anh quay đầu nhìn An Hạ một cái…

Được rồi, anh thừa nhận, đúng là không tồi.

Là một bác sĩ, Mạc Tây Du thức thời mở miệng: “Trẻ con thì nên cho đi ngủ trước chín giờ.”

“Tản đi đi.” Trần Minh Tân nói xong, ôm Trần Mộc Tây đứng lên.

Ánh mắt của hắn rơi xuống người Lục Thời Sơ, trong đôi mắt đen có cảm xúc cuồn cuộn: “Ngại quá, hôm nay thắng anh Lục nhiều tiền như vậy.”

Tô Ánh Nguyệt cũng nhìn sang phía Lục Thời Sơ, thực ra cũng hơi ngại, Lục Thời Sơ thua.

Mặc dù Lục Thời Sơ có thể cũng không quan tâm chút tiền ấy, nhưng Tô Ánh Nguyệt luôn cảm thấy không ổn lắm.

Lục Thời Sơ nhếch mép, nụ cười nhìn có chút miễn cưỡng: “Giải trí mà thôi, cái này không có gì.”

“Nói cũng phải.” Trần Minh Tân đầy thâm ý nói.

“Cái đó, anh Thời Sơ, chúng em về nhà trước.” Tô Ánh Nguyệt vốn muốn nói mấy câu với Lục Thời Sơ, thế nhưng thời gian không còn sớm, Trần Mộc Tây cũng ngủ gật trong ngực Trần Minh Tân.

Dứt lời, chỉ nghe thấy Trần Minh Tân lên tiếng: “Quần áo.”

Tô Ánh Nguyệt “A” một tiếng, lấy áo vest của Trần Minh Tân trên ghế sofa khoác lên tay.

Một đoàn người bắt đầu đi ra ngoài.

Ra cửa câu lạc bộ Ngọc Hoàng cung, Tô Ánh Nguyệt đứng ở ven đường chào tạm biệt An Hạ, Bùi Chính Thành ở một bên xen vào, Mạc Tây Du cũng tìm Tô Ánh Nguyệt hỏi một chút sau khi về nhà tình trạng cơ thể Trần Minh Tân.

Cách chỗ bọn họ hơn ba mét, Trần Minh Tân và Lục Thời Sơ đứng cạnh nhau.

Trần Minh Tân cao ráo đẹp trai, khuôn mặt có hơi lạnh lẽo, trong ngực lại ôm một đứa bé, bức tranh này nhìn có vẻ tương phản mạnh, người qua đường đều ngoái lại nhìn một lần nữa.

Sau một lát, Lục Thời Sơ lên tiếng, nói: “Vận may của anh Trần đây tốt thật.”

“Đúng không? Tôi cũng cảm thấy như vậy.” Trần Minh Tân liếc mắt nhìn anh ta, quay đầu nhìn về phía Tô Ánh Nguyệt cách đó không xa.

Lục Thời Sơ nghẹn họng, mím chặt môi, không nói gì.

Trần Mộc Tây trong ngực Trần Minh Tân bỗng nhúc nhích, anh nhẹ nhàng vỗ lưng Trần Mộc Tây trấn an, tiếp tục nói: “Vận may của anh Lục có khi cũng không kém đâu, chỉ là về sau e rằng rất khó có thể may mắn như vậy, tự giải quyết cho tốt.”

Năm chữ cuối, giọng của anh cực kỳ lạnh lùng.

Lục Thời Sơ sắc mặt thay đổi, mà Trần Minh Tân đã đi xa.

Anh nhìn Trần Minh Tân và Tô Ánh Nguyệt đứng xa xa nói gì đó, hai người đi lên chiếc Bently màu đen.

Lên xe, Tô Ánh Nguyệt đột nhiên quay đầu nhìn về phía Lục Thời Sơ, Lục Thời Sơ phản ứng cực nhanh lách mình núp ở đằng sau cây cột, chính anh cũng không hiểu sao mình lại trốn.

Trần Minh Tân thấy Tô Ánh Nguyệt nhìn về phía sau, hỏi cô: “Nhìn gì thế?”

Tô Ánh Nguyệt vội vàng lắc đầu, cô chỉ là muốn xem Lục Thời Sơ đã đi chưa, không thấy ai, chắc là đi rồi.



Về đến nhà, Tô Ánh Nguyệt thay quần áo ngủ cho Trần Mộc Tây, chuẩn bị đặt lên giường, để bé ngủ.

“Để con ngủ ở phòng đối diện.” Giọng trầm thấp của Trần Minh Tân vang lên.

Tô Ánh Nguyệt sững sờ: “Cái gì? Anh để Mộc Tây ngủ một mình à?”

“Chiều hôm qua, anh cho người làm phòng đối diện thành phòng trẻ em rồi.” Ý tứ của anh rất rõ ràng, chính là để cho Trần Mộc Tây ngủ một mình.

Tô Ánh Nguyệt lộ vẻ kinh ngạc, thế mà Trần Minh Tân lại cho sắp xếp phòng trẻ em trong âm thầm.

“Thế nhưng con mới một tuổi...”

Trần Minh Tân ngắt lời cô: “Nửa tháng nữa, là sinh nhật hai tuổi của nó rồi.”

Tô Ánh Nguyệt cãi lại: “Nhưng con nhỏ như vậy...”

Để con ngủ một mình, gì thì cũng phải chờ nó lớn hơn một chút.

Cuối cùng, vẫn là Trần Minh Tân chọn nhường bước, chuyển giường trong phòng trẻ em sang phòng hai vợ chồng.

Trần Mộc Tây ngủ rất ngon, Tô Ánh Nguyệt thay áo ngủ cho cậu, chuyển sang giường nhỏ nằm cậu bé cũng không tỉnh, trở mình ngủ tiếp.

Tô Ánh Nguyệt nhìn Trần Mộc Tây nằm ở giường nhỏ đã ngủ, cảm thấy nhìn thế nào cũng không đủ, cảm thấy con trai mình đáng yêu gần chết, cô nhỏ giọng lẩm bẩm nói: “Bé cưng của mẹ sao lại đáng yêu thế chứ.”

“Tô Ánh Nguyệt!” Giọng bất mãn của Trần Minh Tân từ phía sau truyền tới.

Tô Ánh Nguyệt nghiêng đầu sang, để ngón tay lên môi, làm động tác đừng lên tiếng: “Suỵt, nhỏ giọng một chút, Mộc Tây đang ngủ.”

“Đi tắm.” Trần Minh Tân ném áo ngủ đến bên cạnh cô.

Tô Ánh Nguyệt bĩu môi, ôm áo ngủ đi vào phòng tắm.

Tắm rửa xong nằm ở trên giường, Tô Ánh Nguyệt lăn qua lộn lại ngủ không yên, sau đó cô nhỏ giọng nói với Trần Minh Tân: “Hay là em ôm Mộc Tây lên đây, nhỡ đâu sáng mai con tỉnh thấy mình nằm trên giường lạ, nhỡ đâu lại bị sợ?”

Trần Minh Tân đáp lại cô bằng đôi tay lớn đặt lên đầu cô, kéo cô vào ngực, ra hiệu cho cô, ngủ.

Tô Ánh Nguyệt không vui, đưa tay sờ đầu anh.

Tóc trước đây của Trần Minh Tân đã rụng hết. Sau khi uống K1LU73, ngủ mê man mấy ngày nay, tóc cũng bắt đầu mọc lại, bây giờ cũng chỉ là đoạn tóc ngắn nhạt màu, sờ vào thấy hơi gai tay, bây giờ ra ngoài anh đều đội tóc giả.

Trần Minh Tân kéo tay cô xuống, giọng nói mang theo sự buồn ngủ: “Còn nhiều sức nhỉ?”

Tô Ánh Nguyệt nghe giọng điệu của anh đã cảm thấy tê cả da đầu, vội vàng ngoan ngoãn đi ngủ.



Mấy ngày sau, Tô Ánh Nguyệt và Trần Minh Tân đến chỗ Mạc Tây Du làm kiểm tra.

Mạc Tây Du cầm kết quả kiểm tra đi ra, sắc mặt mang theo phảng phất nét vui mừng: “Mọi thứ đều thường, khôi phục không tệ, chú ý nghỉ ngơi nhiều, đừng để mệt mỏi, công việc cứ để sang một bên.”

Tô Ánh Nguyệt nghe xong anh nói, rất vui mừng, vội vàng cười nói: “Cảm ơn bác sĩ Mạc.”

Mạc Tây Du dặn dò cô vài thứ cần chú ý rồi hai người rời đi.

Biết cơ thể Trần Minh Tân, cả người Tô Ánh Nguyệt thả lỏng.

Cô nhìn bộ tóc giả trên đầu anh, hỏi anh: “Anh thế này có nóng không?”

Trần Minh Tân quay đầu nhìn cô một cái, ánh mắt có chút ghét bỏ: “Có điều hòa.”

Tô Ánh Nguyệt cảm thấy nhàm chán, cô lại nghĩ tới chuyện khác.

“Rốt cuộc là ai ra lệnh cho Lý Yến Nam hạ độc anh nhỉ, khiến anh nhiễm vi khuẩn K1LU73?” Chuyện này, đến bây giờ hình như cũng chưa rõ ràng.

Trần Minh Tân lườm cô, nhàn nhạt lên tiếng nói: “Em đoán xem.”

“Cái này em đoán thế nào được?” Tô Ánh Nguyệt kiểm tra lại chuyện xảy ra hôm đó, cô quay đầu hỏi anh: “Không phải là anh… Nghi ngờ anh Sơ?”

Trần Minh Tân không trả lời mà hỏi lại: “Em cảm thấy có thể là anh ta sao?”

Tô Ánh Nguyệt không chút do dự lắc đầu: “Đương nhiên không thể nào.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.