Ông Xã Thần Bí

Chương 10: Chương 10: Thích thầm




Trong cửa hàng bán quần áo.

Tô Ánh Nguyệt ngồi trên sofa, trong tay cầm một cuốn tạp chí nhưng ánh mắt cô lại có phần không tập trung.

Cô ở nước ngoài bốn năm nay, cũng không đặc biệt chú ý quan tâm đến tin tức của Huỳnh Tiến Dương, cũng chưa từng gặp qua anh ta, nhưng không nghĩ tới lại gặp nhau trong hoàn cảnh này.

Bởi vì cô biết anh ta và Tô Yến Nhi đã đính hôn, nên cô rất tự mình biết mình, cô chỉ dám thích thầm thôi.

Nghe nói, chẳng bao lâu nữa bọn họ sẽ tổ chức đám cưới.

Nhân viên bán hàng đi tới, hơi cúi người xuống cung kính nói: “Thưa cô, chồng của cô đã thay đồ xong rồi, cô cảm thấy như thế nào?”

Làm nghề bán hàng này đều là những người khôn khéo. Bọn họ biết phụ nữ thường hay kén chọn, nhìn thấy hai vợ chồng cùng mua đồ thì trước hết phải lấy lòng người phụ nữ, khách hàng nữ vui vẻ rồi, hài lòng rồi, đàn ông đều thích sĩ diện, đồ có đắt đến cỡ nào cũng sẽ mua.

“Ừm, tốt...” Tô Ánh Nguyệt lấy lại tinh thần, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Trần Minh Tân đang đứng trước gương soi nhìn cô.

Hình như anh rất thích màu đen, lần đầu tiên gặp anh, anh mặc áo sơ mi đen, ngày hôm nay vẫn là áo sơ mi đen, ngay cả lúc này anh cũng lựa đồ màu đen.

Dáng người của Trần Minh Tân rất cao, gần một mét chín, giống như một người mẫu dễ mặc đồ, mặc gì cũng đẹp.

“Thế nào?” Vốn dĩ Trần Minh Tân dự định đi vào đổi lại, nhưng nhìn thấy cô vẫn nhìn mình chằm chằm, thế là anh hỏi thêm một câu.

Tô Ánh Nguyệt cũng phát hiện mình nhìn anh hơi lâu, cô nói qua loa: “Ừm, cũng...cũng được, nhưng nếu đổi màu khác có thể sẽ đẹp hơn.”

Nhìn xung quanh một lúc, cô đứng dậy đi lấy một bộ màu trắng nói: “Nếu không anh thử màu này xem sao?”

Trần Minh Tân hơi nhíu mày, nhưng anh vẫn cầm quần áo đi vào trong.

Cửa phòng thử quần áo mới vừa đóng lại, Tô Ánh Nguyệt đã thở phào nhẹ nhõm ngồi xuống, có điều cô vẫn chưa thở xong đã bị Huỳnh Tiến Dương đột nhiên xông tới lôi cô ra ngoài.

Huỳnh Tiến Dương kéo cô đi thẳng đến một cầu thang không có người mới buông cô ra, anh ta vừa mở miệng trong giọng nói đã mang theo sự thất vọng sâu sắc: “Ánh Nguyệt, từ lúc nào em trở thành như vậy rồi?”

“Tô Yến Nhi đã nói gì với anh?”

Tô Ánh Nguyệt vừa nghe lời này thì có thể đoán được, chắc chắn Tô Yến Nhi đã nói gì cô trước mặt anh ta rồi.

Cô lại liên tưởng đến chuyện của mấy ngày trước, sắc mặt của cô lập tức trở nên trắng bệch.

Có lúc bản thân cô cũng rất tò mò, Tô Yến Nhi ở nhà họ Tô được cưng chìu hơn cô, ra bên ngoài cũng được người khác yêu thích hơn cô, tại sao chuyện gì cô ta cũng muốn đối nghịch với cô hết vậy?

Huỳnh Tiến Dương không vui nhíu mày: “Yến Nhi là chị của em, cô ấy rất quan tâm em, sao em lại không hiểu rõ nỗi khổ tâm của cô ấy chứ?”

“Khổ tâm?” Tô Ánh Nguyệt không nhịn được cười mỉa mai: “Quả thật chị ta đã hao tốn hết nỗi khổ tâm rồi. Chị ta hao tốn hết nỗi khổ tâm muốn giày vò tôi, mà anh từ trước tới giờ cũng chỉ tin tưởng lời nói của chị ta mà thôi.”

“Tô Ánh Nguyệt!” Huỳnh Tiến Dương cũng hơi tức giận. Khi còn bé rõ ràng cô là cô bé rất ngoan ngoãn, tại sao sau khi trưởng thành cô lại không nghe khuyên bảo thế này?

Đột nhiên Tô Ánh Nguyệt cảm thấy xót xa, rốt cuộc tại sao cô lại thích Huỳnh Tiến Dương nhiều năm như vậy?

“Chị ta nói tôi trộm tiền trong nhà, anh tin! Chị ta nói tôi sảy thai, anh cũng tin! Chị ta nói gì anh cũng đều tin, nếu như trong lòng anh đã có phán đoán rồi, anh còn đến đây tìm tôi làm gì?”

Cô nhớ tới dáng vẻ Trần Minh Tân nổi giận đoạt lấy máy quay phim của phóng viên, sau đó lại liếc mắt nhìn Huỳnh Tiến Dương, vậy mà cô lại cảm thấy mình cũng không thích anh ta đến thế.

“Em...” Huỳnh Tiến Dương bị cô hỏi đến á khẩu không trả lời được, anh ta chỉ thấp giọng giải thích: “Từ nhỏ Yến Nhi đã đơn thuần, lương thiện, cô ấy sẽ không biết gạt người đâu, mà anh cũng tin em sẽ không học theo ba em...”

“Câm miệng!” Tô Ánh Nguyệt tức giận đến phát run.

Thì ra đây chính là nguyên nhân Huỳnh Tiến Dương lựa chọn tin tưởng Tô Yến Nhi.

Bởi vì cô có một người ba ở trong tù, vì thế mặc kệ Tô Yến Nhi vu hại cô thế nào anh ta cũng đều tin tưởng chị ta một cách vô điều kiện. Anh ta sẽ không bao giờ lựa chọn tin tưởng cô dù chỉ một lần thôi.

Thì ra là như vậy.

Huỳnh Tiến Dương cũng ý thức được mình đã nói những lời không thể cứu vãn được nữa, nhưng từ nhỏ anh đã lớn lên trong môi trường không chấp nhận cúi đầu xin lỗi người khác, chỉ có thể nhắm mắt nói tiếp: “Thật ra nếu không phải bởi vì ba của em, trong lòng anh...”

“Anh Huỳnh...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.