Ông Xã Thật COOL

Chương 76: Chương 76: CÃI NHAU LONG TRỜI






Bất luận Lý Minh Triết uy hiếp ép bức thế nào, Lý Tiểu Triết cũng nhất định không gọi “baba’ trước mặt anh, chỉ không ngừng cười khanh khách, không phải nghịch tóc thì lại thơm vào mặt cậu ta, thân thiết không thể tả được, khiến cho Lý Minh Triết tức giận, sắc mặt đen như đít nồi.

“Hiên Man, anh nói rõ cho em!”

Cô gái kia không hài lòng, nhìn Lý Vũ Hiên nói, mặt lộ rõ vẻ phẫn nộ.

“Cô cút đi” Lý Vũ Hiên dùng cánh tay híc cô ta sang một bên, ôm lấy Lý Tiểu Triết cù nó cười he he, Lý Tiểu Triết vui sướng khua khoắng cái chân tay mũm mĩn “Tiểu Triết, ba ba đưa con đi chơi được không, cùng ba ba đi Hàn Quốc ngắm hoa cải nhé?”

Lý Minh Triết:…! ! (Mày coi anh chết rồi à!)

Đậu Đậu kéo kéo tay áo Lý Minh Triết, Lý Minh Triết quay mặt lại hằm hằm nhìn cô, Đậu Đậu nhỏ giọng nói “Chuyện đó anh quên rồi à, em đã nói qua với anh, từ khi Tiểu Triết chưa sinh ra Vũ Hiên đã dậy con gọi anh ta là ba ba rồi…”

Lý Vũ Hiên sầm mặt lại nói “Lúc chưa sinh ra nó dạy thế nào chứ!”

Đậu Đậu nhỏ giọng nói “Chính là… nói vào bụng của em nói những câu kiểu như “Bảo Bảo, ta là ba ba của con”, mỗi ngày mấy trăm lần…”

Lý Minh Triết: …! ! (Âm mưu! ! !)

Đậu Đậu lại nói “Sau khi Tiểu Triết ra đời anh thường xuyên vắng nhà, Vũ Hiên mỗi lần đi làm về đều chơi cùng với con một hai tiếng, tuyệt đại đa số thời gian đều dạy con hai chứ này… Nhưng mà Tiểu Triết biết nói rồi, em rất là vui… (Bị ánh mắt giết người của Lý Minh Triết quét qua)… @#*…”

Ngồi chuyến bay này thật sự khiến người ta đau dạ dày.

Cha ruột ngồi một bên như bị cắm sừng vậy (vốn dĩ như vậy), con trai mình lại không ngừng gọi người khác là ba ba, chơi vui vẻ đến mức tất cả người trên máy bay đều cho rằng hai người họ là bố con, còn có người không ngừng tự nói ‘không ngờ người con trai trông chẳng ra làm sao đó (tại hình gà lửa của Lý Vũ Hiên) lại có con trai lớn thế này, nếu như không phải Đậu Đậu kéo, hai anh em họ chắc chắn sẽ đánh nhau đến lật cả máy bay rồi.

Khi chuyển máy bay mới thật là mệt mỏi, Lý Tiểu Triết không rời Lý Vũ Hiên, chẳng thèm quan tâm gì đến người cha thực sự của mình, cố kéo Lý Tiểu Triết ra nó lại khóc lóc ầm ĩ, hai người kéo thế nào cũng không được, chỉ có thể hủy bỏ hành trình phía trước, ở tạm Hàn Quốc mấy ngày, đợi Lý Tiểu Triết chơi chán với Lý Vũ Hiên rồi lại đi.

Tuy nhiên phong cảnh của Hàn Quốc cũng không tồi, nhưng Lý đại ca nhà người ta chẳng có tâm trạng mà thưởng thức, lúc nào cũng ôm một bụng tức, vốn dĩ, một nhà ba người đi chơi phải vui vẻ, ai có thể ngờ giữa đường lại vứt bỏ người cha này, cướp con của người ta đi, ôm ấp cả ngày cả đêm, còn thân thiết hơn cả với mình, con trai còn chẳng phân rõ trắng đen gọi người ta là cha, có thể kiến cho cặp cha mẹ này tức chết đi được.

“Tiểu Triết, tiểu Triết Triết (Phạch), ba ba đưa con đi ăn thịt heo đi.”

Lý Vũ Hiên rửa sạch mặt, buộc gọn mái tóc dài đến vai lên (phòng bị Lý Tiểu Triết làm rồi), thay bộ quần áo bình thường đưa Lý Tiểu Triết ra ngoài ăn cơm, vứt Lý Minh Triết và Đậu Đậu lại khách sạn, nói một cách hoa mĩ là để cho hai người họ có không gian riêng tư.

Lý Minh Triết ép giọng thật nhỏ nói với Đậu Đậu “Bà xã, cậu ta cướp con của chúng ta rồi.”

Buổi tối Đậu Đậu và Lý Minh Triết đấu tranh rất lâu, kết quả người ta vẫn chạy đi cùng Lý Vũ Hiên, khiến cho người làm mẹ là Đậu Đậu đây phải chịu một sự đả kích trầm trọng, đến bây giờ vẫn chưa khôi phục lại được “Vậy… làm thế nào?”

Lý Minh Triết nghĩ nghĩ rồi nói “Bà xã, Tiểu Triết ngoài việc thân thiết với cậu ta, có phải cũng rất tốt với Tiểu Lỗi không?”

Đậu Đậu gật gật đầu “Đúng vậy, Tiểu Triết gần như do Tiểu Lỗi trông suốt, Tiểu Triết thân với Tiểu Lỗi hơn Vũ Hiên một chút, tối thường ngủ với Tiểu Lỗi.”

Lý Minh Triết trầm tư một lát, cầm điện thoại “Anh gọi Tiểu Lỗi đến đây.”

Đậu Đậu:…! ! (Lại nhờ sự trợ giúp bên ngoài! ! ! !)

Nửa năm trước Lý Tiểu Lỗi vứt con Đá lại chạy mất tăm mất tích đi du lịch vòng quanh thế giới, Đậu Đậu thì vẫn chẳng biết nguyên nhân, tên nhóc Lý Tiểu Lỗi đó tính tình ngang bướng, sao mà nói đi là đi luôn thế không biết?

Lý Minh Triết gọi điện thoại “Tiểu Lỗi, đến Hàn Quốc một chuyến đi, anh có việc cần tìm em.”

Khẩu khí đó, giống như nói chuyện với con trai mình vậy.

Vấn đề là bên kia lại không nhảy tưng tưng cũng không chửi mắng loạn lên, dập máy cái liền lái xe ngồi máy bay chạy như bay đến, khiến cho Đậu Đậu vô cùng chấn động.

Quãng thời gian này, Lý Tiểu Lỗi lúc này đang tham dự lễ cầu phúc của người dân bản địa ở châu Mỹ, đi biệt tích chẳng thấy nổi bóng người, quần áo khắp người bẩn thỉu, ngồi chuyến máy bay nhanh nhất để đi, xuống máy bay đến mặt còn chẳng thèm rửa chạy ngay đi tìm Lý Vũ Hiên tính sổ.

Đậu Đậu rất kì quái “Sao Lý Tiểu Lỗi lại nghe lời anh vậy.”

Lý Minh Triết cười thần bí “Anh nắm được thóp cậu ta.”

“Thóp gì mà có thể sai khiến được Lý Tiểu Lỗi (nhấn mạnh)?”

“Em đoán xem.”

“…”

Buổi tối, cả nhà ngồi ăn đồ nướng ngoài trời, Lý Tiểu Lỗi ôm Lý Tiểu Triết đến, cười lộ ra hàm răng trắng, Lý Vũ Hiên mặt đen xì đi bên cạnh, mấy lần muốn cướp Lý Tiểu Triết từ trong tay Lý Tiểu Lỗi, nhưng chẳng lần nào thành công.

Lý Tiểu Lỗi đắc ý nhe răng cười “Anh đưa tay ra làm gì, Tiểu Triết là do em nuôi lớn, em chính là mẹ nó!”

Lý Vũ Hiên buồn phiền, muốn cướp đứa bé “Mày làm mẹ cái mông ý, vớ vẩn, tao là ba ba của Tiểu Triết, nó là con trai tao!”

Lý Tiểu Lỗi chửi “Ai có mẹ như anh chứ, xâu nhiều lỗ tai như vậy, giống như là yêu nhân, Tiểu Triết, chúng ta không chơi với yêu nhân nhỉ, để khỏi bị anh ta làm truyền nhiễm gen biến thái!”

Lý Vũ Hiên nổi xung lên “Mày là đồ đáng chết trả con đây!”

Lý Minh Triết không thể nhìn tiếp nổi nữa, gõ gõ bàn, hắng hắng giọng “Cãi nhau cái gì chứ, không nên công kích nhau, chú ý hình tượng quốc gia, không nên để lại cho người ta ấn tượng rằng dân tộc chúng ta thô lỗ.”

Lý Vũ Hiên hừ “Người ta không hiểu lời của em.”

Lý Vũ Hiên vừa nghe đã nóng hết cả mặt, cướp lấy Lý Tiểu Triết đưa cho Đậu Đậu, kéo Lý Tiểu Lỗi ra hai người đánh nhau, Đậu Đậu ôm đứa con ‘tưởng mất hóa được’ có chút không hiểu.

Đây… Đây sao lại đánh nhau…

Lý Minh Triết bảo Đậu Đậu ăn cơm “Đợi bọn nó đánh nhau xong đồ ăn cũng nguội rồi, chúng ta ăn trước đi, bọn nó chắc phải đánh nhau thêm lúc nữa.”

Đậu Đậu:… ! ! !

Lý Tiểu Lỗi tuy đã cứng rắn hơn so với cọng rơm khô trước kia, nhưng so với người xuất thân từ đám đánh lộn như Lý Vũ Hiên thì vẫn còn kém xa, đành phải chịu bị đánh, nhưng Lý Tiểu Lỗi cũng không để bị thiệt thòi, nhe hàm răng ra cắn cho Lý Vũ Hiên bảy tám miếng.

Cô gái kia hốt hoảng la ó “Aiza za, phải làm thế nào đây! Khuôn mặt của Hiên Man nhà mình hỏng rồi!”

Lý Minh Triết chớp chớp mắt, thờ ơ nói “Chẳng phải cô muốn phẫu thuật thẩm mỹ sao, hai người cùng làm đi, tôi quen một người bạn, có thể giảm giá cho hai người.”

Đậu Đậu:… ! ! (Này!)

Từ khi Lý Tiểu Lỗi xuất hiện, Lý Vũ Hiên không còn sờ được vào Lý Tiểu Triết nữa, tức giận đứng ngồi không yên, Lý Tiểu Triết đặc biệt thân thiết với Lý Tiểu Lỗi, buổi tối khi đưa trả về phòng của cha mẹ, Lý Tiểu Triết đều khóc ầm lên một lúc rồi mới buông Lý Tiểu Lỗi ra, nhưng cũng làm cho cặp bố mẹ này tối tăm mặt mũi không thấy ánh sáng.

Chẳng mấy ngày sau, Lý Tiểu Triết biết gọi “ma ma”, nhưng nói không rõ ràng, nghe rất giống ‘mo mo’, Đậu Đậu vui sướng đến cả nửa ngày, lúc bình tĩnh lại được mới phát hiện ra là con trai gọi Lý Tiểu Lỗi, thất vọng vô cùng.

May mà Lý Vũ Hiên phải đưa cô gái kêu gào ầm lên đòi đi chỉnh hình, Lý Vũ Hiên buồn bực nhưng vẫn phải đi trước bọn họ, chỉ còn lại một bà mẹ nam cũng tốt hơn một chút, Lý Minh Triết thương lượng với Đậu Đậu về việc đi Toronto để gặp hai vợ chồng Lý Lập, Đậu Đậu hỏi Lý Tiểu Lỗi làm thế nào, Lý Minh Triết nói đuổi cậu ta đi, Đậu Đậu hãi.

“Minh Triết, rốt cuộc anh đã làm gì cậu ấy vậy, sao cứ cảm thấy khi cậu ấy nhìn anh ánh mắt rất ai oán?”

“Sau này sẽ nói cho em biết.”

“Nhưng mà, em muốn biết bây giờ, em nghĩ nát cả óc cũng không nghĩ ra rốt cuộc anh dùng âm mưu.”

“… ! !” (Âm mưu…)

Lý Minh Triết mặt hằm hằm kéo tay cô đi, bên trong có một file, còn có khóa nữa, mở ra, là một đoạn video tối om om, Đậu Đậu nhìn kĩ rất lâu mới nhìn rõ, hóa ra là Lý Tiểu Lỗi đang nằm trong chăn run rẩy, xem ra có vẻ là đang tự sướng.

Đậu Đậu đỏ mặt lườm Lý Minh Triết một cái “Anh thật… hạ lưu.”

Lý Minh Triết khoanh tay ‘hừm’ một tiếng “Dám nghe lén bà xã anh…, nếu như không phải là anh niệm tình anh em, sớm đã hoạn nó rồi.”

Đậu Đậu:…! !

“Nhưng mà, sao anh lại biết để đặt máy quay trong phòng cậu ấy?”

“Anh đoán.”

“Anh hóa ra lại có thể đoán cả những chuyện này?”

“Đương nhiên, ông xã em là thông minh nhất mà.”

“Hình như có lần anh còn cố ý bảo em hét to lên một chút, sau đó mình thì chạy đi nghe động tĩnh, lẽ nào là…”

“Bà xã, buổi tối chúng ta đi ngắm cảnh đêm nhé, nghe nói cảnh đêm ở Busan rất đẹp.”

“Ý, sao anh lại chắn trước mặt em làm gì vậy?”

“Đoạn sau cậu ấy đạp chăn rồi, em không được xem, em chỉ được xem cơ thể của ông xã em thôi.”

“….”

Lý Tiểu Lỗi nằm ở trong chăn tự sướng không hề biết bí mật này bị Lý Minh Triết biết được, lại còn quay lại nữa, nếu như để cái này truyền ra ngoai, lại chạy thêm dòng tít “Nghe nén anh chị rồi tự sướng, trốn trong chăn phát dục bẩn thỉu’, vậy thì Lý Tiểu Lỗi không cần sống nữa, việc mất mặt thể này để Lý Minh Triết nắm được, tha hồ sai khiến, Lý Tiểu Lỗi hối hận, hối đến mức tím ruột.

Tiếng lành đồn gần tiếng dữ đồn xa. (Lời của Lý đại ca có hai nghĩa)

Vẫn chưa đợi hai người đặt vé xong, Lý Vũ Hiên và cô gái kia lại quay lại, hai người kéo theo luôn mặt đen xì xì, cứ như là chưa từng nhìn thấy mặt trời trên thế giới, Đậu Đậu quan tâm hỏi có gái đang cúi đầu ủ rũ kia “Sao vậy, có phải là bệnh viện phẫu thuật có vấn đề gì?”

Lý Vũ Hiên tức tối chỉ và cô gái kia “Đồ rẻ tiền này mang thai rồi!”

Cô gái kia đang ngồi đứng bật dậy ưỡn bụng ra hét “Đồ rẻ tiền đồ rẻ tiền cái gì chứ, buổi sáng anh ăn phân à mà mồm thối như thế, tôi có tên có họ tôi tên là Đỗ Tử!”

Lửa giận của Lý Vũ Hiên cháy bùng lên, đi đến muốn đẩy cô gái kia “Đồ rẻ tiền!”

Lý Minh Triết vội ngăn Lý Vũ Hiên lại, nhỏ tiếng giáo huấn “Em làm gì đó, nói cho cùng thì là em sai, còn không xin lỗi bồi thường người ta đi!”

Lý Vũ Hiên vùng ra muốn xông lên đánh người, bị Lý Minh Triết giữ chặt lại.

Ở đây ồn ào không thể nói chuyện, Lý Tiểu Lỗi bế Lý Tiểu Triết đến, kéo Đậu Đậu ngồi sang một bên xem chuyện vui, những lúc kịch liệt còn vui vẻ bình luận “Hùng Hùng, cô xem anh hai có muốn con sư tử cái kia không?”

Đậu Đậu thở dài “Sao lại làm đến mức này chứ.”

Lý Tiểu Lỗi rất thích xem chuyện ồn ào “Theo tôi thấy thì có khả năng, tính khí của anh hai xấu như thế người bình thường sẽ không trị được, chưa biết chừng cái người tên ‘cái bụng’ (ND:Từ ‘cái bụng’ đồng âm với tên của Đỗ Tử) là khắc tinh của anh ấy, cô xem anh hai chuyến này chết chắc rồi, dứt ra sao được chứ.”

Đậu Đậu:… (Làm người nên tích được, không nên cười trên sự đau khổ của người khác…)

Khi hai người đều bình tĩnh lại, cùng ngồi xuống nói chuyện dưới sự giám sát của Lý Minh Triết và Đậu Đậu, Lý Tiểu Lỗi ôm Tiểu Triết ngồi nghe, nghe nói Đỗ Tử đụng phải Lý Vũ Hiên đang say không ra hồn người nữa trước cửa nhà mình, ai nằm ngủ ở cửa như xác chết, liền kéo chân Lý Vũ Hiên vứt sang chỗ thùng rác, kết quả giữa đường bị Lý Vũ Hiên nổi thú tính ‘làm’ luôn.

Vốn dĩ là chuyện xấu, nhưng do Lý Vũ Hiên có vẻ bề ngoài thực sự có tính sát thương, lại mang thêm khí chất phong lưu u uất, nên đã chiếm luôn được trái tim của cô gái hung dữ này, Lý Vũ Hiên bồi thường tiền cũng không được, đi tự đầu thú Đỗ Tử cũng không cho đi, làm ầm lên đòi kết hôn, khiến Lý Vũ Hiên buồn chết đi được, thà có ngồi tù cũng không muốn sống cùng với cô gái mà đến quỷ gặp cũng phải sầu này.

Gia đình Đỗ Tử rất có thế lực ở đó, nhưng Đỗ Tử nói không muốn để cho gia đình ra mặt, tự mình sẽ nghĩ cách ép Lý Vũ Hiên phải thỏa hiệp, ầm ĩ cả tháng, cứng mềm gì cũng đều dùng cả rồi, có lúc còn làm ầm cả trời lên.

Cãi nhau ba giờ đồng hồ, cuối cùng cũng đạt được thỏa thuận tương đối hợp lý, chính là Đỗ Tử giữ lại đứa bé, nhưng Lý Vũ Hiên phải vào Đỗ gia, làm con rể nhà họ, ai bảo Đỗ gia không có con trai chứ, Đỗ Tử miễn miễn cưỡng cưỡng đồng ý sinh đứa bé, nhưng Lý Vũ Hiên nói sau này còn phải sinh nữa, tốt nhất là sinh bốn năm đứa.

Đỗ Tử vừa nghe thấy đã hoảng “Anh coi tôi là lớn lái à! Sau này sinh xong lần này tôi sẽ triệt sản! Anh cũng phải triệt sản cho tôi!”

Lý Vũ Hiên nói rất thản nhiên “Cô nhanh chóng thay đổi tư tưởng cho tôi đi, nếu không tôi đổi người.”

Đỗ Tử chỉ vào mặt Lý Vũ Hiên đạp chân mắng “Sao, anh còn dám đổi lão nương, anh dám đổi, tôi sẽ đem con anh sinh ra rồi lại giết chết!”

Sau đó, hai người dùng đủ mọi từ ngữ chửi nhau thêm ba tiếng nữa.

Lý Minh Triết:… (Đã hết hay chưa)

Hùng Đậu Đậu:… (Thể lực thật tốt)

Lý Tiểu Lỗi:… (Không tồi đẹp lắm)

Lý Tiểu Triết:… (Muốn ngáp quá)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.