Ông Xã Thật COOL

Chương 30: Chương 30: LĂN DƯỚI ĐẤT






Lý Vũ Hiên ngày nào cũng đến tận đêm khuya mới về nhà, lần nào về cũng đập cửa đánh ‘rầm’ một tiếng, kiểu gây sự chú ý.

Đậu Đậu đã đi ngủ từ sớm rồi cũng bị tiếng ồn dưới lầu làm cho tỉnh giấc, đoán chắc chắn là Lý Vũ Hiên về nhà liền dậy đi dép xuống dưới lầu xem, dưới lầu tối om om, một bóng đen nằm im sõng soài trong bóng tôi không động đậy gì.

“Hồ Ly?”

Không có động tĩnh, Đậu Đậu lần mò trong bóng tối xuống lầu, mở đèn phòng khách lên, Lý Vũ Hiên đã say khướt, mặt nằm sấp xuống chân tay dạng ngang ra dưới nền đất, quần áo trên người xộc xệch tả tơi, trên cổ còn in mấy vết cào hồng hồng mờ ám, nhếch nhác thảm hải vô cùng.

Cô gái… hoặc là anh chàng mạnh mẽ nào vậy?! Lại có thể lỡ ra tay với chiếc cổ trắng như thế này?! Hu ~~(╯﹏╰)b hình như đúng như Lý Tiểu Lỗi nói, có một con tinh tinh lớn muốn tìm anh ta chơi 419 gì đó, 419? Ừm, về lên “baidu” (ND: trang tìm kiếm thông tin của Trung Quốc, giống như Google ở Việt Nam) tra một chút…

Làm sao có thể ngủ dưới đất như thế này được, Đậu Đậu phải ngồi xuống vực anh ta dậy, hơi rượu nồng nặc phả vào mặt, Lý Vũ Hiên mềm rũ ra người uốn éo như một con rắn lớn vậy, nặng đến mức Đậu Đậu cố hết sức kéo cũng chẳng nhích lên được chút nào, mệt đến mức thở phì phì “Hồ Ly… anh nặng quá… haiza…”.

Lý Vũ Hiên nhắm mắt nằm soài trên mặt đất như hôn mê vậy, đến hơi thở cũng nhỏ đến mức không nghe thấy.

Chuyển không đi, chỉ có thể ngủ dưới sàn nhà, Đậu Đậu chạy hùng hục lên lầu lấy chăn và gối, rồi lại chạy hùng hục xuống dưới lầu kéo người lên chiếc thảm lông cừu, buổi tối đầu thu gió đêm cũng đã lạnh, người bị say rượu rất dễ bị nhiễm lạnh, lấy chăn đắp cẩn thận lên người Lý Vũ Hiên, Đậu Đậu nhấc đầu Lý Vũ Hiên nhét gối vào bên dưới, nếu như sáng mai Lý Vũ Hiên bò dậy từ dưới thảm, phát hiện ra trên mặt toàn là vết in hình hoa văn của thảm chắc chắc chắn sẽ gào ầm lên là bị hủy hoại dung mạo thôi.

Ý, chất dịch… lấp lánh?

Đậu Đậu không cưỡng lại được đưa tay ra sờ sờ vào ‘nước’ dính trên mặt Lý Vũ Hiên.

Nhìn thật kỹ, trong hai mắt đang nhắm chặt của Lý Vũ Hiên đang chảy ra chất dịch lấp lánh đó, đến đỉnh mũi nhìn cho kỹ cũng thấy hơi rung rung, Đậu Đậu hơi bất ngờ, rồi kinh ngạc, vội lắc lắc vai Lý Vũ Hiên “Hồ Ly, Hồ Ly, tỉnh lại…”

Lý Vũ Hiên không những không tỉnh lại, trái lại còn thu mình cuộn tròn lại như chú hồ ly nhỏ bị người ta ức hiếp vậy, dường như đang muốn ẩn mình đi, trong đêm yên tĩnh chỉ có hơi thở gấp gáp và thỉnh thoảng vang lên tiếng nấc.

Hóa ra anh ấy đang… khóc.

Trong ấn tượng Lý Vũ Hiên luôn luôn hiện lên với một cặp mắt hồ ly gian manh dài và nhỏ, là con hồ ly thích cười điên điên khùng khùng làm loạn chọc ghẹo người khác tức giận, từ trước đến nay chưa từng nhìn thấy anh ta yếu đuối thế này, giờ chẳng biết phải an ủi thế nào, làm sao có thể nghĩ được anh ấy cũng có lúc mềm yếu đến tột cùng như thế này, chỉ biết trốn tránh mình, tiếng khóc nấc u buồn vọng ra từ trong chăn.

Đậu Đậu đột nhiên cảm thấy miệng cứng đờ lại đến một câu an ủi cũng không cất lên lời.

Lý Vũ Hiên đang vùi mình trong chăn khẽ run run vai, dường như đang hết sức cố gắng kìm nén cảm xúc của mình, thậm chí tiếng khóc cũng bị nén chặt lại gần như chẳng cảm thấy được, nhưng Đậu Đậu vẫn cảm thấy được, anh ấy rất đau lòng, rất cần sự ấm áp.

Nhưng…

Đậu Đậu nhìn lên căn phòng của Lý Minh Triết ở trên lầu.

Lý Vũ Hiên kìm nén để tiếng khóc không phát ra thành tiếng, lồng ngực bị đè nén đau tức dường như muốn nổ tung ra, không biết tại sao lại bộc phát ra như thế này, có lẽ ra do đã phải kìm nén quá lâu rồi, mình tự thẹn không bằng người, cô ấy dựa dẫm trong lòng của người khác, từng chút từng chút một, luôn luôn phớt lờ chẳng để ý đến mình, Lý Vũ Hiên, mày đúng là đồ vô dụng, từ khi được sinh ra mày đã được định là một kẻ thất bại, cô ấy nhìn thấy mày yếu đuối vô dụng như thế này, sợ rằng trong lòng cô ấy, mày chẳng còn cách nào để thay đổi hình tượng nữa rồi.

Cô ấy chắc chắn sẽ chẳng thèm để ý đến mày… cô ấy chắc chắn sẽ chẳng thèm quan tâm đến mày…

Bởi vì mày quá xấu xa…

Nước mắt tuôn ra ào ào thấm ướt cả chiếc chăn đắp trên người, trong chiếc ăn ẩm ướt, Lý Vũ Hiên thở rất khó khăn, nhưng dù có như vậy vẫn không chịu thò đầu ra ngoài, chỉ muốn vĩnh viễn cách ly hoàn toàn với cái thế giới lạnh lẽo không có tình người này, càng không muốn nhìn thấy bất kì khuôn mặt quen thuộc hay xa lạ nào, tất cả đều khiến người ta cảm thấy căm ghét.

“Tạch.”

Một âm thanh khẽ vang lên, tất cả các bóng đèn trong phòng khách vụt tắt, thế giới lại một lần nữa chìm trong bóng tối.

Chất dịch ấm nóng từ mắt chảy qua mũi rồi chảy xuống dưới làm cho mũi bị tắc nghẹn rất khó chịu, cuối cùng thì cô ấy đi rồi, cô không ấy muốn nhìn thấy người đàn ông vô dụng như thế này, cô ấy thích là người lúc nào cũng kiêu ngạo phong độ khí thế mạnh mẽ chứ không phải là kẻ nhếch nhác thảm hại hạ tiện giống như mình thế này…

Đột nhiên, chân của Lý Vũ Hiên bị giẫm vào.

“Ai za…”

Đậu Đậu khẽ kêu lên, ngồi xuống xoa xoa cái chân bị giẫm của Lý Vũ Hiên “Không phải em cố ý đâu…”

Hóa ra cô ấy không đi?!

Lý Vũ Hiên có rúm người lại, vểnh tai lên nghe động tĩnh, hình như cô gái này đang ảo não ngồi một bên, men theo đường cong của chăn tìm kiếm mình, đột nhiên cơ thể bị sáp lại, tiếp đó lại bị sáp gần thêm một chút, cô ấy như con mèo vậy, đang tìm kiếm chỗ nằm thoải mái, bao phủ lên, duỗi chiếc eo lười nhác ra, rồi nằm ngủ lười biếng.

Đợi rất lâu mà không có động tĩnh, Lý Vũ Hiên nhè nhẹ gỡ chăn ra, nhờ ánh sáng của mặt trăng, nhìn trộm người đang nằm ngủ cạnh chân mình, Đậu Đậu ôm một đống chăn, hai chiếc chân lộ ra ngoài váy ngủ đang kẹp chặt chiếc gối gối đầu ngủ rất ngon lành.

“Đậu Đậu?”

Đậu Đậu ngáy khò khò, trở mình, làm rơi chăn ra ôm chặt lấy chân của Lý Vũ Hiên, đưa miệng day day “Đoàn Đoàn… mày không cạo lông à… (day day miệng) nếu cạo lông ra sofa ngủ…”

Đoàn Đoàn?!

Lý Vũ Hiên tối sầm mặt, nhớ lại có lần Đậu Đậu đã kể qua, trước đây cô ấy có nuôi một con chó nhỏ, bởi vì béo quá nên gọi là Đoàn Đoàn, sau này đau bụng mà chết, Đậu Đậu khóc rất lâu.

“Hu ~ ~ Đoàn Đoàn…”

Nền nhà rất cứng, Đậu Đậu ngủ rất không thoải mái, không ngừng lăn qua lăn lại, Đoàn Đoàn trong mộng dường như lại béo ra rồi, cơ thể nặng như vậy lại còn đè lên người mình, cái lưỡi lớn nóng hôi hổi liếm liếm khắp mặt cô, nước dãi nóng thật khó chịu “Wu… Đoàn Đoàn… wu… đừng liếm nữa… nhột chết mất…”

Đậu Đậu trong lúc ngủ say đẩy Đoàn Đoàn ra, cố sức đẩy rồi đẩy.

Nhưng Đoàn Đoàn căn bản không nghe lời, mặt nhột không chịu được, không những liếm hết mặt cô mà còn liếm cả cổ cô, cuối cùng còn quẫy quẫy chiếc đuôi của mình vào miệng cô, nhớ lại trong bữa cơm tối gặm hơn nửa chiếc giò heo, Đoàn Đoàn chắc là ngửi thấy mùi giò heo trên miệng cô, Đậu Đậu sợ hãi vội bịp miệng lại “Đoàn Đoàn… đừng… ngày mai tao sẽ cho mày ăn xương…”

Đoàn Đoàn cuối cùng cũng biết nghe lời, ngoan ngoãn đưa đám lông xồm xoàm ra khỏi miệng, nhưng vẫn chưa rời hẳn đi, mà nằm xuống bên cạnh mình ngủ, ấm ấm, mềm mềm, ôm thật là dễ chịu, ừm, thật sự rất mềm… véo một cái… ừm… véo một cái nữa…

Ngày hôm sau, Đậu Đậu tỉnh dậy từ một đống chăn, mơ mơ màng màng dụi mắt “Hồ Ly, sao anh ở trong phòng của em?”

Lý Vũ Hiên vỗ trán, bệnh cũ của cô gái này lại tái phát rồi.

Đậu Đậu đã từng đau khổ ấm ức, Điền Tĩnh luôn mắng cô có bệnh, bởi vì Đậu Đậu lần nào nửa đêm đi vệ sinh xong cũng đi về nhầm phòng, lần nào cũng chạy đến giường của Điền Tĩnh, sau đó thì đạp người đang ngủ say trên giường xuống đất rồi ngủ ngon lành, ngày hôm sau mới sáng sớm đã mơ màng hỏi Điền Tĩnh tại sao lại chạy đến ngủ trên sàn nhà phòng cô, lần nào cũng làm Điền Tĩnh tức phát điên lên.

Lý Vũ Hiên đưa tay cốc cốc vào trán của Đậu Đậu ngốc nghếch “Đậu đần, em đang ngủ trong phòng khách đó!”

Đậu Đậu mở trừng mắt nhìn ngó xung quanh ‘hoảng hốt nhận ra’ “Ồ, hóa ra em lại có thể lăn từ phòng ngủ xuống phòng khách à…”

Lý Vũ Hiên vỗ trán: Đậu Đậu à, sao em lại có thể đáng yêu như vậy chứ?”

Đậu Đậu vò đầu bứt tóc làm đầu rối như tổ quạ nghĩ mãi mới nhớ ra chuyện tối qua, cẩn trọng nhìn sắc mặt Lý Vũ Hiên, phát hiện ra chẳng có chút biểu hiện tiều suy sụp bi thương nào, mới lén lút thở phào.

Lý Vũ Hiên đứng lên, gập chăn lại, chẳng nói lời nào ôm chăn lên lầu trên.

Tối qua bị cô ấy phát hiện… thật mất mặt quá…

Tuy chẳng nói một lời an ủi nào, nhưng cơ thể mềm mại của cô ấy ngủ ngon lành bên cạnh mình, cùng với mình trải qua một đêm buồn bã dài đằng đẵng, cơ thể ấm áp, lặng lẽ quan tâm, khiến cho dòng máu lạnh lẽo của Lý Vũ Hiên lại một lần nữa được hun nóng lên, đã từng ngủ qua với không ít phụ nữ, nhưng có thể vào được tim của mình chỉ có mình cô ấy.

Đậu Đậu, có em ở bên cạnh anh thì tất cả phụ nữ trên thế giới này đều chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Lý Vũ Hiên không thể hiện ra ngoài mặt lạnh băng không nhìn cô, Đậu Đậu lặng lẽ theo phía sau, theo thẳng vào trong phòng, mới khó khăn mở miệng hỏi “Hồ Ly, tối qua anh đi làm gì vậy, sao mà về muộn như thế, còn uống nhiều rượu như vậy nữa?”

“Chạy ra ngoài lượn” Lý Vũ Hiên thản nhiên nói, lòng dạ để tận đâu đâu xếp gấp lại ga giường “Uống rượu tính làm gì chứ, tôi thường xuyên đọ rượu với người ta, say đến mức ba ngày sau vẫn chưa tỉnh lại, nếu như em không thích thì lần sau không cần để ý đến anh nữa, dù gì anh cũng là như vậy đó.”

Nghe thấy ngữ khí tự hạ thấp mình như vậy khiến cho Đậu Đậu cảm thấy hơi có chút không thoải mái trong lòng, cô cảm thấy Hồ Ly đã từng trải qua sự yếu đuối như đêm qua, đã từng giày vò bản thân mình, bảo vệ che giấu vế sẹo của mình, cự tuyệt tất cả những người và việc có thể làm tổn thương đến anh ấy lần nữa, bao gồm cả mình người luôn làm tổn thương anh ấy hết lần này đến lần khác…

Đậu Đậu đứng ở đó vô cùng ngượng ngập.

Lý Vũ Hiên chẳng để ý đến cô tự mình đi vào trong phòng tắm, nhìn đống áo sơ mi bị người nào đó xé vứt thành một đống, ghê tởm ném vào thùng rác, làm sao có thể nghĩ được rằng mình lại có quan hệ thực sự với anh chàng búp bê mạnh mẽ này, còn đáng ghét gọi cái gì là ‘mật ngọt’, ‘bảo bối’, đúng lúc tâm trạng không vui muốn tìm chỗ trút giận, vừa hay nói luôn vị trí của mình với anh chàng mạnh mẽ kia, bảo anh ta đến tìm mình.

Lý Vũ Hiên tự tin là mình đã đánh nhau nhiều năm như vậy chưa từng bị thua, nhưng thật không ngờ anh chàng mạnh mẽ kia rất cẩn thận, lại còn mang theo thuốc, Lý Vũ Hiên không để tâm nên đã bị bỏ thuốc, may mà chỉ là chất gây mê, lượng gây mê không đủ, Lý Vũ Hiên mới có thể chạy thoát khỏi tay tên kia, chân nam đá chân chiêu vào cửa thì không thể động đậy nổi nữa.

Luyện tập, mình đây không đi tìm người mà lại rơi vào chỗ đám tinh tinh đáng chết kia!

Theo công phu tắm rửa của Lý Vũ Hiên, Đậu Đậu dùng laptop của anh ta để lên mạng tra về 419, sau đó kinh hoàng hoảng hốt…

Hồ Ly mặc trên người bộ đồ rách nát, còn có mấy vết cào ở trên cổ, ừm, đúng đúng, sáng sớm hôm nay khi đi lên lầu, chân cũng có chút không được bình thường (… Ngủ một đêm trên nền nhà cứng chân tê cả rồi), lẽ nào là… là! ! ! ! ! ! !

Đậu Đậu túa mồ hôi ướt sũng lưng.

Tuy không có kinh nghiệm thực tiên, nhưng khi học đại học bị Điền Tĩnh ‘cưỡng ép’ xem mấy bộ GV, miễn cưỡng cũng xem như có chút tri thức lý luận, xem bộ trang phục bị xé như thế kia, lại thêm sự liên tưởng vô cùng phong phú, chốc lát đã tưởng tượng ra cục diện Hồ Ly đẹp đẽ bị người ta chơi đùa ức hiếp làm mấy hành vi cưỡng bức cảm thấy bi phẫn vô hạn, không kìm được mặt mũi đỏ bừng lên tim đập thình thịch.

Chẳng trách Hồ Ly sáng sớm hôm nay lại nói năng kỳ quái như vậy, hóa ra là bị người ta… (hụ hụ)

Lý Vũ Hiên lau đầu rồi mới ra ngoài, phát hiện ra Đậu Đậu đã đi rồi, ga giường đã được thu dọn gọn gàng, trên mặt có đặt thuốc tiêu viêm và một gói bông, còn có một tờ giấy nhỏ.

“Hồ Ly, chẳng qua chỉ là bị chó cắn một cái thôi, đừng để ở trong lòng, chịu khó dưỡng thương, tự mình bôi thuốc, PS: Sau này đừng tìm đám tinh tinh chơi nữa, muốn tìm thì tìm người mà mình có thể đánh thắng được.

Lý Vũ Hiên:…! ! (Ông đây không chịu thiệt! ! ! Oa ya ya! ! ! !)

Do tổng giám đốc bị thương phải bó bột đi lại không tiện chỉ có thể ở nhà giải quyết công việc, Hùng thư ký đành phải vất vả chạy hùng hục đến công ty lấy văn bản và máy tính của tổng giám đốc, đem văn kiện chỉnh lý lại, rồi lại chạy hùng hục về nhà, khi tổng giám đốc làm việc, Đậu Đậu còn phải đi làm cơm cho bệnh nhân, hai người bệnh.

Lý Vũ Hiên nhàn rỗi không có việc gì làm, muốn ra ngoài giúp, mắt Đậu Đậu quét qua quét lại chỗ hai cánh mông của Lý Vũ Hiên, mặt quan tâm nói “Không cần đâu, trên người anh còn có vết thương, không thuận tiện…”

Sắc mặt Lý Vũ Hiên nhất thời tái xanh, lập tức xông ra cửa đi mất dạng.

Đậu Đậu:… (Quả nhiên là bị chuyện kia, tính khí đã xấu đi rất nhiều… )

Lý Minh Triết sốt nhẹ mãi vẫn không giảm, bảo anh ấy đi bệnh viện anh ấy không chịu đi, Đậu Đậu hết cách, đành phải làm một nồi canh gà nóng hôi hổi, nôn nóng bón cho anh hơn nửa bát to, chỉ hi vọng canh nóng có thể làm toát mồ hôi để giảm sốt, nhưng đợi nửa ngày, nhìn người ta chẳng toát ra chút mồ hôi nào, lại vội vàng chạy đi hầm một bát canh đường gừng, rồi đổ ra, dùng chăn cuốn chặt lại, Đậu Đậu xin ý kiến của thượng cấp “Minh Triết, anh ngủ một chút nhé.”

Chẳng chịu nghỉ ngơi làm sao có thể khôi phục sức khỏe được chứ?

Tay trái Lý Minh Triết cầm văn kiện, dùng tay phải bó bột khó khăn phê duyệt sửa chữa lên trên, sắc mặt rất tiều tụy, trả lời lạnh băng băng “Không có thời gian.”

Đậu Đậu khẩn cầu “Anh mà không hạ sốt thì sẽ thành tên ngốc đó.”

“Sốt nhẹ không sao.”

“Nhưng mà…”

“Em ra ngoài đi, ồn quá anh không tập trung làm việc được.”

Sắc mặt tổng giám đốc đại nhân đã xấu đến mức khác thường, khí lạnh băng băng đã phát ra, dường như bát canh gà và bát nước đường gừng kia đều sôi hỏng bỏng không rồi, đừng nói đến chuyện toát mồ hôi, ngay cả lớp băng giá trên bộ mặt của người ta còn chẳng tan chảy chút nào nữa là.

Đậu Đậu đá đá chân đi ra khỏi phòng, miệng buồn bã chảy dài xuống.

Lý Vũ Hiên từ trong bếp đi ra, liền đóng cửa nhốt chặt mình trong phòng ngủ liền một mạch đến trưa, Đậu Đậu thì gọi điện thoại cho Điền Tĩnh, úp úp mở mở hỏi nếu như táo bón thì ăn gì nhỉ, Điền Tĩnh ở đầu dây bên kia hét lớn đến rung chuyển cả nhà, không thể không hỏi là ai bị táo bón, còn khó để có thể tin rằng hóa ra mấy anh đẹp trai cũng có thể bị táo bón, Đậu Đậu ở bên này mồ hôi đầm đìa, cuối cùng chỉ có thể tự nhận là mình bị như vậy mới có thể lừa được Điền Tĩnh.

Bưng bát cháo trắng được nấu rất kỹ vào phòng Lý Vũ Hiên, Lý Vũ Hiên nhìn thấy bát cháo, mặt lập tức tái xanh, vội vàng đuổi người ra ngoài.

Đậu Đậu ngồi trên ban công mặt mũi ủ rột khổ não, hai người này làm sao vậy?

Đậu Đậu không biết, tối qua cảnh cô cùng ngủ với Lý Vũ Hiên trên sàn nhà vì lo lắng cho anh ta đã bị Lý Minh Triết nhìn thấy, càng xui xẻo hơn nữa là toàn bộ cảnh Lý Vũ Hiên hôn trộm khi cô ngủ say cũng bị anh trai anh ta nhìn thấy hết, cho nên tổng giám đốc đại nhân mới tức giận như vậy.

Lý Vũ Hiên… aizz, đừng nói làm gì, bất kì người đàn ông nào bị người con gái mình yêu hiểu lầm là mình bị đàn ông cưỡng hiếp đều sẽ vô cùng buồn bã (thật gàn bướng…)…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.