Hôm qua Lý Minh Triết đã bay chuyến bay đêm về, khoác tay với cô vợ mới cưới Tần Yến chán ngán, phía sau có bốn viên vệ sĩ đeo kính đen giám sát rất chặt, đến việc đi vào nhà vệ sinh cũng bị giám sát rất ghê.
Tần Yến, là con gái thứ 2 của Tần gia, Tần gia không phải là một gia tộc hùng mạnh, nhưng có lịch sử là dòng dõi danh môn từ rất lâu, cũng không biết là vấn đề phong thủy nhà họ Tần, hay là vì gen nhà họ Tần, mà sinh con trai khó hơn sinh con gái rất nhiều, dường như đều là độc truyền, con gái thì mọc ra như mưa.
Mà con gái của Tần gia thì nổi tiếng vì gả cho những nhà tài phiệt.
Lý Minh Triết là người thừa kế gia nghiệp Lý gia, bây giờ lại nhận được sự trọng dụng của Lý lão gia, rất có tiềm lực, hơn nữa Lý Minh Triết lại có diện mạo anh tuấn, khí chất phi phàm, còn là con rùa vàng có bối cảnh trong sạch hiếm có, thêm vào đó là sự hậu thuẫn của Lý lão gia, Tần gia chẳng nói lời nào, đồng ý luôn chuyện hôn sự này.
Xuống máy bay đã mười tiếng đồng hồ, đoàn tùy tùng đi cùng giám sát rất chặt chẽ.
Lý Minh Triết nhìn nhìn thời gian, bảo người tùy tùng đi đặt khách sạn, Tần Yến biết Lý Minh Triết có biệt thự, nhưng anh không về nhất định là có nguyên nhân, Tần Yến không hỏi gì, chỉ dịu dàng đi cùng anh, không đề cập đến vấn đề này.
Nhưng không ngờ rằng vừa xuống đến sân bây đã bị chụp ảnh, buổi sáng khi Lý Minh Triết đang ở trong phòng ăn ăn cơm đọc báo, tức giận đến mức mặt tái xanh ra, cơm chẳng ăn miếng nào quay đầu bỏ đi, vứt cô dâu mới Tần Yến ngồi lại một mình trong phòng ăn.
Tần Yến từ từ cụp mắt xuống, thưởng thức café rất tao nhã.
“Này, Vũ Hiên, cậu ở đâu?”
Lý Minh Triết tránh mấy người vệ sĩ, ngữ khí rất tức giận “Cậu nhanh chóng đem vứt hết báo trong nhà đi, không được cho cô ấy lên mạng!”
Lý Vũ Hiên cười lạnh lùng “Muộn rồi.”
“Cái gì?!”
Lý Vũ Hiên hít sâu một hơi, nỗ lực để giữ vững lí trí “Lý Minh Triết, tôi không ngờ anh lại là loại người này, cô ấy vẫn luôn chờ đợi anh, đợi anh trở về, anh lại đem một người phụ nữ khác về!”
Lý Minh Triết phát hiện mấy người tùy tùng và vệ sĩ đã đuổi đến nơi, vội vàng nói “Sau này sẽ giải thích với cậu, nhớ chăm sóc cô ấy cho tốt.”
Lý Vũ Hiên đột nhiên không khống chế được tình cảm, ngữ điệu cao lên mấy phần “Mẹ nó chứ anh có phải là đàn ông nữa không! Anh có biết cô ấy…”
Điện thoại ở đầu dây bên kia đã ngắt.
Mấy người tùy tùng đến cướp đi chiếc điện thoại trong tay Lý Minh Triết, nhìn lại ghi chú cuộc gọi, mắt nheo lại lạnh lùng nhìn “Lý tổng, tuy anh đã về nước rồi, nhưng cũng phải lấy sự nghiệp làm trọng.”
Lý Minh Triết trầm giọng lại nói “Vũ Hiên là em trai tôi, còn là phó tổng, tôi không thể gọi điện hỏi thăm công việc sao!”
Mấy người tùy tùng khom người lại “Xin lỗi Lý tổng, vừa rồi là thuộc hạ không đúng, nhưng xin ngài hãy biết tự trọng, đừng để cho thuộc hạ khó xử.”
Lý Minh Triết lạnh lùng hừm một tiếng “Lý Tranh, đừng quá đáng quá.”
Lý Tranh bình tĩnh nói “Lý lão gia phái thuộc hạ đến là vì tín nhiệm thuộc hạ, thuộc hạ chỉ biết tận tâm tân lực giúp đỡ cho Lý tổng giải quyết công việc” ngừng lại một chút, mắt quét qua người Lý Minh Triết “Đối với những việc và người làm quấy nhiễu đến gia đình nhà họ Lý, thuộc hạ sẽ tận tâm xử lý.”
Sự uy hiếp rõ mồn một!
Lý Minh Triết nheo mắt lại “Anh xử lý vẫn chưa đủ sao?”
Lý Tranh nhếch khóe môi lên “Lý lão gia từng bảo thuộc hạ, có lúc cần thiết thì phải nhổ cỏ tận gốc.”
Lý Tranh là trợ thủ đắc lực nhất bên cạnh Lý lão gia, đã theo Lý lão gia từ lúc mới mấy tuổi, bất luận là trả thù giao tiếp hay là đầu não thân thủ, đều là nhân tài số một, ngay đến người từ nhỏ đã được chuyên gia huấn luyện như Lý Minh Triết cũng không phải là đối thủ của anh ta, muốn chạy thoát khỏi tay anh ta, đó là điều không thể nào.
Lý lão gia xem ra rất quyết tâm, đến bộ đội tinh nhuệ nhất cũng phái đến rồi.
Lý Minh Triết vô cùng rõ thâm ý của Lý Tranh, nếu như không phải là Lý lão gia niệm tình, sợ là bây giờ đã chẳng thể thấy cô ấy được nữa, nhưng nếu như mình làm chuyện ‘hồ đồ’ không nên làm gì, Lý Tranh sẽ một tay xử lý sạch sẽ cái người không nên xuất hiện đó, sạch đến mức không lưu lại bất kì một dấu vết nào.
Tần Yến đã dùng cơm xong, bước những bước đi nhẹ nhàng sang phía bên này.
Người con gái này, từ nhỏ đã được giáo dục rất tốt, nho nhã, xinh đẹp, hấp dẫn, phóng khoáng, quan trọng là cô ta hiểu rõ những lễ nghi phép tắc của những gia đình giàu có, biết được cái gì nên nói cái gì không nên nói, khi tham gia các bữa tiệc, cô ta luôn giữ khí chất như nữ chủ nhân tương lai của Lý gia làm chủ toàn cuộc, mỗi nụ cười câu nói đều hoàn mĩ đến không thể chê được, khí chất quý tộc đã thấm nhuần vào trong xương cốt, vừa làm có người ta mến phục vừa chiếm được cảm tình của Lý lão gia.
Đây mới chính là người phụ nữ thích hợp đứng bên cạnh Lý Minh Triết nhất.
Chỉ có điều sự ‘thích hợp’ đó đối với hai người trong cuộc mà nói, chẳng qua cũng chỉ là sự lịch sự khách sáo, nói rõ ràng hơn một chút đó là sự hòa hợp về dung mạo xa cách về tinh thần, Tần Yến đi đến đứng lại, cười dịu dàng, lộ ra tám chiếc răng trắng bóng, từ từ đưa cánh tay lên.
Lý Minh Triết hơi nghiêng người, đưa tay phải lên, Tần Yến khoác cánh tay mình vào đó rất tự nhiên, mắt hơi rủ xuống, trưng ra bộ mặt đẹp nhất với người đàn ông đã là chồng của mình “Minh Triết, đồ ăn ở nhà hàng này không hợp khẩu vị của em, em bảo người chuẩn bị trà rồi, trên đường dùng một chút được không?”
Mấy câu nói vô thưởng vô phạt đã xóa sạch hết sự ngượng ngùng của Lý Minh Triết, thể hiện rất rõ cô ta là một người ~ vợ rất biết quan tâm, những lời lẽ nhu mì mềm mại khiến người khác không thể cự tuyệt, phụ nữ làm được như vậy, hoàn mĩ đến mức khiến người ta nhìn không ra một khuyết điểm nào.
Lý Minh Triết cười nhạt, bàn tay vỗ nhè nhè lên bàn tay đặt trên tay mình kia “Cảm ơn.”
Tần Yến cười dịu dàng “Đây là việc em nên làm mà.”
Hai người nói với nhau mấy câu khách sáo rồi dắt tay nhau ra khỏi khách sạn lên xe, Lý Tranh ngồi một mình trên một chiếc xe khác, bám sát sau xe của Lý Minh Triết, phía sau là một chiếc xe của vệ sĩ.
Ngồi trong xe Lý Minh Triết chỉ hận là không thể mọc thêm đôi cánh bay thật nhanh về biệt thự, nhưng có Tần Yến đi cùng, thêm vào đó là Lý Tranh chắc chắn sẽ ‘xử lý’ trước một bước, Lý Minh Triết không dám manh động, thế là bảo tài xế đưa đến công ty.
Đi đã lâu như vậy, tuy nói bây giờ đang nghỉ tháng trăng mật, nhưng Lý Minh Triết không yên tâm chuyện của công ty kiến quyết nhất định phải đến để làm thủ tục bàn giao, cứ coi như không nói ra, cũng nhất định phải quay lại, vì để gặp cô ấy, nói cho cô ấy biết chân tướng sự việc.
Mà lúc này trong biệt thự, Lý Tiểu Lỗi nhìn người con gái đang ngồi bình tĩnh trên sofa, lòng nóng như lửa.
Cô ấy bình tĩnh đến mức khác thường, nếu như không phải sớm biết cái kết cục như thế này, thì đã bị hiện thực đả kích khiến cho ngã gục rồi, Lý Tiểu Lỗi lấy hết dũng khí, mắt nhìn vào tay cô, đột nhiên nắm chặt lấy “Hùng Hùng, cô…”
Đậu Đậu không có phản ứng.
Lý Tiểu Lỗi vô cùng căng thẳng, nói năng lộn xộn “Này, tôi… tôi cho cô mượn vai mà dùng đó!”
Đậu Đậu từ từ ngẩng đầu lên, cố nở một nụ cười miễn cưỡng khó coi “Không được đâu, tôi khóc… Bảo Bảo cũng sẽ khóc theo…”
Hai tay Lý Tiểu Lỗi nắm chặt lấy tay cô “Tay của cô lạnh vậy, có cần đi bệnh viện không?”
Đậu Đậu lặng lẽ lắc đầu.
Điện thoại đột nhiên vang lên, Lý Vũ Hiên gọi điện về, Đậu Đậu vừa ‘alô’ một tiếng, Lý Vũ Hiên dừng lại một chút “Bảo Tiểu Lỗi nhận điện thoại.”
Lý Tiểu Lỗi đón lấy ống nghe “Anh hai.”
Lý Vũ Hiên nói “Cô ấy sao rồi?”
Lý Tiểu Lỗi nhìn Đậu Đậu “Vẫn ổn, khi nào anh về nhà?”
“Bên này anh đang có hội nghị quan trọng không thể bỏ đi được, anh đã phái tài xế cho em, có chuyện gì không ổn lập tức đưa đi bệnh viện ngay, bây giờ… em nói chuyện với cô ấy, đưa cô ấy đi dạo, anh sẽ cố gắng về sớm nhất.”
Lý Vũ Hiên mấy ngày này ở bên ngoài giải quyết công việc, nhất thời không thể quay về ngay, sốt ruột như có kiến bò trong bụng vậy, Lý Tiểu Lỗi vỗ vỗ ngực đảm bảo “Anh hai anh yên tâm, em sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy!”
Lý Vũ Hiên đặt điện thoại xuống, lo lắng nhăn mày lại, nhưng nghĩ lại gần đây Lý Tiểu Lỗi thực sự đã ngoan ngoãn hơn rất nhiều, không biết đứa trẻ đó đã bị sự kích thích gì, rõ ràng là rất quan tâm cho cô ấy và đứa nhỏ trong bụng, nó là viên minh châu trong tay của Lý lão gia, nếu như nó đứng về phía bên này, cứ coi như Lý lão gia muốn động tay cũng sẽ có chút do dự, nghĩ đến đây Lý Vũ Hiên cũng thấy an tâm hơn.
Để chuyển sự chú ý của cô gái đang đau lòng, Lý Tiểu Lỗi la ó muốn ăn cơm Tứ Xuyên, kéo Đậu Đậu vào trong bếp, Đậu Đậu xắn tay áo mở tủ lạnh, Lý Tiểu Lỗi xông đến “Cô nói xem, tôi làm cơm, cô đi đến bên kia ngồi đi.”
Đậu Đậu nói “Không sao đâu.”
Lý Tiểu Lỗi trừng mắt, cặp lông mày tức giận run run “Không được, bây giờ tôi là người lớn trong nhà, cô phải nghe lời tôi!”
Đậu Đậu hỏi “Vì sao?”
Lý Tiểu Lỗi lắc đầu suy nghĩ để tìm từ nói “Con gái tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu… chạy tòng… đệ!”
Đậu Đậu: = =!
Lý Tiểu Lỗi đứng trước hai cánh của tủ lạnh vừa mở ra bới loạn lên “Ớt ở đâu nhỉ, ngăn đá ở đâu nhỉ, đây là gà hay là sườn nhỉ, ý, cái thứ giống như đậu dài này là cái gì nhỉ oa oa!”
Đậu Đậu thò đầu vào xem “Ồ, cái đó là lòng lợn.”
Lý Tiểu Lỗi:… ! ! (Thật nhẫn tâm)
Đậu Đậu chạy ra cửa thay đôi giầy thể thao, chỉ cho Lý Tiểu Lỗi xem phần rãnh chống trơn dưới đế giầy “Cậu xem, tôi sẽ không trơn ngã đâu, để tôi làm cho.”
Lý Tiểu Lỗi tức giận nhảy tâng lên “Tôi đã biết là cô coi thường tôi mà!”
Đậu Đậu ngây mắt ra “Không có mà…”
Lý Tiểu Lỗi thở phì phì “Hừm, cô chính là xem thường tôi, cõng cũng không xong ôm cũng không được, tôi biết cô khinh tôi gầy ôm không nổi cô, bây giờ làm cơm cô cũng không cho tôi làm, có phải là cô cảm thấy tôi rất ngốc không!”
“Không phải không phải” Đậu Đậu liên tục xua tay “Tôi sợ cậu bị bỏng…”
Lý Tiểu Lỗi chống tay vào eo ‘hừm’ “Ngốc như cô còn không bị bỏng, mĩ nam đẹp trai như hoa giống tôi thông minh như thế này làm sao mà bỏng được, bớt coi thường người ta đi.”
Đậu Đậu:… (Sao lúc nào thằng nhóc này cũng tự yêu mình thế nhỉ…)
“Vậy được thôi, cậu đun cho khô nước trước đi, đợi đến lúc hết nước thì cho dầu vào nồi.”
“@#*#%…”
“Ái…”
“(Xèo xèo… tách tách!) oa! Dầu bắn ra rồi! Tôi bị thương rồi! !”
“…” (Này, lần sau cậu nhớ kỹ đừng có dùng cái thìa đầy nước cho vào chảo dầu nóng…)
Mu bàn tay Lý Tiểu Lỗi bỏng phồng lên, không nghiêm trọng lắm, những cậu ta đau quá hết hầm ĩ lên như đứt cả bàn tay vậy, Đậu Đậu vội cắt khoai tây đắp lên chỗ vết bỏng, Lý Tiểu Lỗi nhăn mặt lại hỏi, “Sao cô không lấy thuốc bỏng bôi?”
Đậu Đậu lại cắt một miếng nữa, thay cho cái miếng đã nóng kia “Cái này có thể làm tiêu vết phồng, còn tiện lợi, nếu như đợi tôi tìm được thuốc thì cậu đã sớm đau chết rồi.”
Lý Tiểu Lỗi nhảy lên cao đến 3 trượng “Ai bảo cô không nhắc nhở tôi chứ!”
Đậu Đậu nhìn Lý Tiểu Lỗi đang kêu gào ầm ĩ, ấm ức bĩu môi ra “Tôi vừa nhắc nhở cậu, cậu đã vứt cái thìa vào, bây giờ nó còn nằm trong chảo dầu kia kìa…”
Lý Tiểu Lỗi:…
Đậu Đậu tự mình làm, Lý Tiểu Lỗi bỏ tay xuống, chiếc thìa gỗ cháy đen được vớt ra, Lý Tiểu Lỗi và Đậu Đậu đứng nhìn nhau, Đậu Đậu hỏi “Tiểu Lỗi, cậu ăn cơm tôi nấu hay là ăn cái này?”
Lý Tiểu Lỗi:… (Thìa chiên?!)
Cuối cùng vẫn là Đậu Đậu làm cơm, món ăn Tứ Xuyên, Đậu Đậu chẳng muốn ăn gì cả nhưng vì Bảo Bảo ở trong bụng vẫn cố ép mình ăn hai bát cơm lớn, Lý Tiểu Lỗi hạ quyết tâm phải mạnh mẽ lên một chút, đương nhiên không thể yếu ớt thế này, ăn ba bát cơm, ôm tay kêu ai za.
Ăn cơm xong, Lý Tiểu Lỗi nắm con Đá và Đậu Đậu (Tại sao lại dùng động từ nắm này?) ra ngoài đi dạo tiêu hóa thức ăn, con Đá vui vẻ quẫy đuôi chạy trước, Lý Tiểu Lỗi gắng sức giữ chặt con Đá hét lớn “Mày chậm lại chút tay tao sắp gẫy ra rồi, con chó đáng chết này…”
Bởi vì lông con chó thực sự rất khó coi, hai người chuẩn bị cho nó ra ngoài đi tỉa lông, Đậu Đậu chuẩn bị kéo và lược, Lý Hiểu Lỗi mang theo thừng (?!), tìm được một chỗ khuất gió, Đậu Đậu để con chó ngồi lên ghế đá, dùng lược chải lông chải lông cho nó.
Đậu Đậu quay người cầm kéo bắt đầu công việc, Lý Tiểu Lỗi buộc chặt bốn chân con Đá xuống đất, Đậu Đậu kì quái hỏi “Cậu buộc chặt nó làm gì?”
Lý Tiểu Lỗi cướp cái kéo trong tay Đậu Đậu, cười gian trá đi về phía chỗ con Đá bị trói chặt chân “Hừm hừm hừm, mày cũng có ngày này, xem tao lấy công báo thù riêng đây?”
Đậu Đậu lo lắng con đá bị ức hiếp, vội chạy đến ngăn Lý Tiểu Lỗi, Lý Tiểu lỗi móc từ trong túi ra một tấm ảnh tạo hình đặc biệt cho chó, đưa ra cho Đậu Đậu xem “Cô ra đi, tôi có thể làm thành công được, nhất định sẽ cắt cho nó rất rất đẹp!”
Đậu Đậu:… (Chó chăn cừu lông cổ cắt thành chó cảnh… có thể đẹp được không?)
Chẳng thể phân giải được, Lý Tiểu Lỗi giơ kéo lên, chỉ nhìn thấy lông chó bay lả tả, con đá kêu ăng ẳng thảm thiết, Đậu Đậu ngồi một bên bịt chặt mắt không dám nhìn hành động bạo hành của Lý Tiểu Lỗi, nửa giờ sau, Lý Tiểu Lỗi đầu đầy mồ hôi kéo tay Đậu Đậu ra, hưng phấn chỉ tay vào cái sinh vật trần trụi không rõ giống gì đứng phía xa nói “Nhanh nhìn xem, đẹp không!”
Có cảnh nhà người ta lông được cắt tỉa cẩn thận, chỉ còn lưu lại một chút chỗ tai và bốn chân, đuôi thì được cắt chỉ còn bớt lại muộn cục lông, nhưng con Đá… lông trên mặt bị cắt thành… thảm hại không thể chịu nổi, tai cũng bị cắt khuyết một cục, lông trên người bị cắt lởm chởm chỗ còn chỗ hết, vốn cho rằng đuôi của con chó chăn cừu từ lúc sinh ra đã bị cắt đi mất rồi, cho nên con Đá chẳng bao giờ có thể vẫy đuôi, thế mà bây giờ xem ra, con Đá như mới bị tàn phá hàng nghìn lần!
Lý Tiểu Lỗi nhìn thấy sắc mặt đen xì của Đậu Đậu, vội giải thích “Tôi làm sao biết được nó không có đuôi.”
Đậu Đậu:… (Vậy cậu cũng không thể đem nó cắt thành con lừa cụt đuôi được!)
Sau đó chẳng còn cách nào nữa, hai người phải đưa con Đá đến tiệm thú cưng, ông chủ tiệm thú cưng ngây ra không còn nhận ra đây là con chó chăn cừu mình bán nữa, còn cho rằng đây là loài động vật mới được phát hiện ra từ rừng nguyên sinh, cắt cắt sửa sửa mất cả buổi, con Đá mới được cho về, lần này nhìn thấy, suýt chút nữa thì Lý Tiểu Lỗi cũng ngất tại chỗ.
Con Đá bị cắt sạch lông toàn thân, chỉ còn giữ lại chỗ lông ở trên bốn cái móng vuốt, tai cũng đã được sửa lại, Lý Tiểu Lỗi run rẩy chỉ vào con Đá “Đây là chó của tôi? Ông không có đem đổi mất của tôi đấy chứ?”
Chủ quán thú cưng lấy tay quệt mồ hôi “Lý thiếu gia, tôi thật sự không thể cắt sửa được cho nó, nhưng mà một tháng nữa lông nó lại dài ra thì rất đẹp.”
Lý Tiểu Lỗi chẳng nói lời nào cầm lấy sợi dây xích của con Đá đưa cho Đậu Đậu “Cho cô, cô đưa nó về đi.”
“Sao?”
Lý Tiểu Lỗi nhìn vào mông con đá, dẩu môi lên “Tôi không muốn mất mặt.”