Ông Xã Thật COOL

Chương 46: Chương 46: SAY… NHÌN THẤY HẾT






Dường như trang nhất của báo nào cũng đều đưa tin tức này, không những đăng cả ảnh ‘thân mật’ của hai người, còn đăng rất nhiều bài viết kinh thiên động địa đặc biệt, ví dụ như chiếc nhẫn trên tay Đậu Đậu sáng loáng đến mức khiến người ta phải sợ, ví dụ như nụ hôn nồng nàn của Châu Long Phát đã khiến cho vị hôn thê của anh ta ngây ngất.

Đính hôn rồi?! ! ! !

Cô ấy mấy ngày trước còn cầm xẻng hò hét ép mình nằm trên giường nghỉ ngơi, giờ lại đính hôn với Châu Long Phát sau lưng mình!

Lý tổng giám đốc ngồi im nhìn bàn làm việc rất lâu, lòng sôi sùng sục.

Bị lừa rồi, bị đùa bỡn, bị đem ra làm trò cười! !

Từ trước đến nay một người thanh cao luôn giữ gìn bản thân mình rất cẩn thận như Lý Minh Triết, từ trước đến nay chưa từng động lòng với bất kì cô gái nào, cũng không bao giờ có bất cứ điều tiếng gì, thật không ngờ lần đầu tiên cũng là lần duy nhất có người lọt vào mắt mình, người con gái này lại lợi dụng tình cảm và địa vị của mình, giả vờ là ngây thơ trong sáng để dụ dỗ đàn ông!

Lần này cô ta đã đã thành công rồi, cô ta đã tìm được một người đàn ông có tiền có bản lĩnh hơn mình rồi đá mình đi, nhưng hận là những lời nói dối của cô ta diễn đạt đến mức ngay cả ông trời cũng phải cảm thấy thương hại!

Đáng hận quá!

Lý Minh Triết phẫn nộ gọi điện cho phòng nhân sự yêu cầu đuổi việc Hùng Đậu Đậu, giám đốc phòng nhân sự lo lắng cẩn trọng giải thích, đuổi việc nhân viên phải thông báo trước một tháng, nếu không sẽ phải bồi thường tiền.

Lý Minh Triết nổi nóng “Cho cô ta tiền, bảo cô ta cút đi, cút đi ngay bây giờ!”

Lý Vũ Hiên trái lại rất bình tĩnh, cầm tờ báo xem hai lượt, rồi vứt tờ báo lái xe bỏ đi thẳng đến quán rượu.

Đậu Đậu mới vào làm được 5 phút thì nhận được thông báo cho thôi việc, giám đốc phòng nhân sự rất nhỏ nhẹ gọi cô đến giải quyết thủ tục, Đậu Đậu cầm điện thoại nội bộ trong công ty khóc ầm lên, giám đốc phòng nhân sự hơi hoảng hốt “Cô nên qua đây nhanh lên một chút, tôi ở công ty gần 10 năm rồi, nhưng chưa bao giờ chứng kiến tổng giám đốc tức giận như thế này đâu.”

Nhìn thấy tờ báo ở trên bàn, bằng chứng rõ ràng, có trăm cái miệng cũng chẳng thể bào chữa được.

Đậu Đậu lau nước mắt, chạy đến gõ cửa phòng Lý Minh Triết, trong phòng phát ra tiếng đập phá đồ đạc, lấy hết can đảm đẩy cửa đi vào, chỉ thấy Lý Minh Triết tức giận như con sư tử phát cuồng đập phá trong phòng làm việc, mặt bừng bừng vẻ tức giận, nhìn thấy Đậu Đậu đi vào liền chỉ vào cô hét lớn “Cô còn đến đây làm gì, cút ra ngoài cho tôi!”

Đậu Đậu khóc đến mức nói không ra lời “Em… em không…”

Lý Minh Triết tức nảy lên như sấm, kéo Đậu Đậu ném ra ngoài “tai cô điếc rồi sao, tôi bảo cô cút đi!”

Đậu Đậu bị ném mạnh ra ngoài cửa, người ở các phòng xung quanh đều không dám thò mặt ra, người nào người nấy đều vùi đầu làm việc giả bộ rất bận, vào lúc này ai dám ra để châm thêm lửa chứ, đến Dư Sảnh Sảnh người lúc nào cũng lo thiên hạ chưa đủ loạn cũng trốn biệt vào phòng uống trà, bây giờ ai khuyên kẻ đó chết.

Hôm nay là sinh nhật tổng giám đốc, các phòng đều mua quà đặt trong phòng làm việc của tổng giám đốc, nhưng tin tức động trời trên báo này đã phá hủy toàn bộ sinh nhật lần này rồi, tất cả mọi người đều biết tổng giám đốc bị mang ra làm trò cười, hơn nữa lại đúng vào ngày sinh nhật qua tuổi 28 của mình, người con gái không biết liêm sỉ đó đã chạy vào lòng của người đàn ông khác.

Đậu Đậu ôm đồ hồn siêu phách tán đi ra khỏi công ty, không biết đi đâu bây giờ, cuối cùng lại đi về biệt thự.

Trong biệt thự chẳng có người nào, con Đá cũng đang buồn chán bị buộc ở trong sân, đói đến mức sắp không đứng dậy được, tiểu tiểu tử thối Lý Tiểu Lỗi đó chẳng nhẽ không biết đi mua thức ăn cho chó, không biết cho nó ăn sao, nếu là chạy ra ngoài chơi mấy ngày liền chẳng phải con chó sẽ chết đói sao, Đậu Đậu đi vào lấy thức ăn và nước cho nó, con Đá vùi mặt vào bát nước uống mãi không ngẩng lên.

Mình đi rồi… con Đá chắc chết đói mất.

Đậu Đậu hễ nghĩ đến chuyện mình bị đuổi ra khỏi công ty nước mắt lại không kìm được rơi lã chã, sao sự việc lại biến thành như thế này chứ, dường như mới chỉ sau một đêm mà tất cả đều thay đổi, tổng giám đốc nổi cơn thịnh nộ đuổi mình đi, Hồ Ly chẳng thèm để ý đến mình, anh Châu… đậu đậu vừa uất ức vừa phẫn nộ, sao lại có thể làm như vậy chứ, sao lại có thể làm như vậy với người mà anh ấy nguyện đập đầu vào tường chết cũng không muốn làm tổn thương như mình chứ?

Đậu Đậu ngồi trên nền đất, ôm con Đá, im lặng rớt nước mắt chẳng nói lời nào.

Điền Tĩnh gọi điện đến, ngữ khí rất cẩn trọng “Đậu Đậu, thế nào rồi, mình xem báo rồi.”

Đậu Đậu chẳng nói lời nào bắt đầu gào khóc.

Điền tĩnh hoảng hốt luống cuống “Đậu Đậu cậu đừng khóc, có phải là Lý Minh Triết mắng cậu không, trước đây mình đã nhìn thấy anh ta mắng một nhân viên té tát như chó, cậu cũng đừng để ý anh ta cũng chỉ là ác miệng mà thôi, cậu đừng để ý.”

Đậu Đậu thút thít “Không sao, mình ở nhà anh ấy… mình từ chức rồi…”

Điền Tĩnh lại thở dài “Thôi bỏ đi Đậu Đậu, lão Châu đó tuy không được người ta ưa lắm, nhưng anh ta thật lòng đối với cậu, cậu nghĩ xem, cậu là một kẻ vô danh tiểu tốt bình thường, còn anh ta là chủ tịch của một tập đoàn tài chính? Anh ta liều lĩnh như vậy, thôi thì… cậu theo anh ta đi, con người anh ta cũng rất tốt…”

Đậu Đậu khóc “Nhưng… nhưng anh ấy cũng không thể như vậy… mình đã nói không muốn rồi… sao có thể ép hôn như vậy… hơn nữa… mình thực sự… không muốn ở cùng anh ấy cả đời…”

Điền Tĩnh nghĩ ngợi rất lâu, cảm thấy Châu Long Phát thực sự có chút không được, thế là đổi chủ đề “Đậu, có phải là cậu thích Lý Minh Triết không?”

Lý Minh Triết?

Đậu Đậu khóc lớn “Mình thực sự không biết đâu… thích rốt cuộc là cảm giác như thế nào… mình không biết…”

Điền Tĩnh nói “Đậu Đậu, cậu đợi đó, mình đến đón cậu.”

Con Đá ngồi một bên vội vã khua khoắng các chân, Đậu Đậu dẫn nó ra ngoài đi vệ sinh, con Đá thè lưỡi đầu hướng đến phía trước chạy rất xa, Đậu Đậu cầm dây đuổi theo nó phía sau, một lát sau Điền Tĩnh đến, kéo cả người và chó lên xe, đến một con phố ăn uống lớn trong thành phố.

“Ông chủ, cho một két bia.” (Một két ! ! )

Điền Tĩnh đập một cái xuống bàn rồi quay lại vỗ vỗ vào đầu Đậu Đậu “Đậu, hôm nay chị đây sẽ uống cùng em đến say!”

Đậu Đậu bình thường chẳng uống được, tửu lượng cũng chỉ trong giới hạn 1 chai, lần này đau lòng, cũng chẳng cần quan tâm xem hai người cùng say thì ai lái xe về, mà về đâu chứ, cùng uống với Điền Tĩnh tôi một chai cậu một chai…

Điền Tĩnh lăn lộn trong chốn sa trường đã lâu, thông thường uống năm ba chai chẳng thành vấn đề, nhưng Đậu Đậu thì không được, đặt chai thứ 5 xuống lưỡi đã thẳng đờ ra rồi, tóm lấy con Đá làm um lên, lẩm bẩm lẩm bẩm trong miệng “Anh bảo em cút đi… em sẽ cút đi cho anh xem…”

Nói rồi liền nằm bò lên người con Đá, con Đá lười biếng hất ra, đầu Đậu Đậu rơi phịch xuống đất, chẳng biết gì nữa.

Điền tĩnh nhìn thấy chán hẳn, lấy xe đưa cô về biệt thự của Lý Minh Triết.

Ấn chuông rất lâu, chẳng có ai cả, Điền Tĩnh lấy điện thoại gọi cho Lý Minh Triết chửi, giận dữ đùng đùng “Họ Lý kia, người và chó đều vứt ở cửa nhà anh đó, những gì cần nói tôi đã nói rồi, anh không tin người khác thì cũng phải tin tôi chứ, mẹ nó chứ lão nương đây có đi cùng mà!”

“Nói cho Lý Minh Triết anh biết, vừa rồi tôi còn khuyên cô ấy chọn Châu Long Phát, đừng có coi Châu Long Phát đen tối, chí ít thì người ta cũng không đuổi cô ấy đi, đối với cô ấy rất tốt hết lần này đến lần khác, rốt cuộc thì anh có phải là đàn ông không vậy, đã khiến cho phụ nữ phải nổi giận, tôi rất khinh thường anh!”

“Tôi đi đây, mặc, không quản nữa!”

Điền Tĩnh vứt Đậu Đậu đang say bí tỉ ở ngoài cửa, đá con Đá xuống xe rồi Điền Tĩnh lên xe lái đi.

Ở biệt thự này camera còn nhiều hơn cả người, người dám đến đây để cướp hiếp còn chưa được sinh ra, Điền Tĩnh lái xe đến một con đường nhỏ đợi, chẳng bao lâu sau thấy chiếc Lexus của Lý Minh Triết đang chạy như bay vào khu biệt thự.

Lúc này Điền Tĩnh mới yên tâm bỏ đi.

Khi Lý Minh Triết vội vã lao ra khỏi xe, Đậu Đậu đang ôm con Đá vừa khóc vừa cười, con Đá đáng thương bị cô cô kéo cũng chảy nước mắt nước mũi, lông vị vò rối tung lên, trông hình dạng như con chó sói, Lý Minh Triết vội vã bước đến, một tay thì kéo người đang nằm dưới đất lên, giọng nói lạnh lùng mang chút tức giận, rõ ràng còn đang tức giận đến cực điểm “Đi, đi vào nhà với anh.”

Đậu Đậu thấy Lý Minh Triết thì cười mếu máo “Tổng giám đốc, anh về rồi?”

Lý Minh Triết bực dọc hất tay Đậu Đậu ra, đẩy cô gái đang say bí tỉ này ra “Em uống say rồi, mau đi vào trong.”

Đậu Đậu bị đẩy ra, sững lại, tiếp đó xông lên ôm lấy eo Lý Minh Triết từ phía sau, khóc nói “… Anh đừng không cần em…”

Thân người Lý Minh Triết hơi run lên, sắc mặt có chút thay đổi.

Đậu Đậu sống chết ôm chặt lấy eo Lý Minh Triết, chẳng cần biết gì khóc đến mức nước mắt giàn giụa đầy mặt “Em không có đính hôn với anh Châu… em đã trả lại nhẫn cho anh ấy rồi… trên báo đều nói bừa… hu hu hu… con Đá sắp đói chết rồi các anh chẳng để tâm… hu hu hu… em không muốn cút đi…”

Lý Minh Triết cứng đơ quay người lại, từ từ nâng đầu lên lau nước mắt cho Đậu Đậu.

Đậu Đậu đột nhiên lại nở một nụ cười méo mó, đưa tay xoa xoa đầu Lý Minh Triết “Hì hì… Đá, mày cao như thế này cơ à…”

Lý Minh Triết:… ! ! (Haizzaa thật là biết làm cho người ta tức chết mất!)

Lý Minh Triết buồn phiền, một tay vác con sâu rượu đang khóc lóc thút thít này lên vai, đi mấy bước dài lên lầu vứt vào chiếc giường của cô, Đậu Đậu tóm lấy tay Lý Minh Triết không cho đi, ngẩng gương mặt rõ là đáng thương cầu khẩn anh, Lý Minh Triết lòng như sóng cuộn dâng trào, tay hơi run, tháo cà vạt đang thắt chặt, hít một hơi thật sâu, mới định thần lại được, cầm chiếc khăn tay lau cái mặt nhem nhuốc của ai đó.

“Tại sao em lại lừa anh?”

“… Lừa gì chứ… em không có…”

“Tối hôm qua em đi cùng ai?”

“… Điền Tĩnh, hì hì, Điền Tĩnh đi rồi à, anh Châu cũng đi… em không muốn…”

“Vậy ảnh là làm sao?”

“… Khò khò ~”

Lý Minh Triết nắm lấy vai Đậu Đậu lắc lắc cho tỉnh, dùng ánh mắt tức giận bức cung “Em nói rõ cho anh, tại sao anh ta hôn em!”

Đậu Đậu cào cào cổ, nói giọng mê man “… Ừm… quên rồi… em chỉ nhớ em tát anh ấy một cái… hu~~(╯﹏╰)b… anh Châu chăc chắn hận chết em rồi…”

Hóa ra đây mới là chân tướng.

Cô ấy bị ép buộc, nghĩ lại thủ đoạn của Châu Long Phát, đã nổi tiếng với biệt hiệu lưỡi dao mềm, ép một cô gái ngoan ngoan ngoãn ngoãn chẳng phải là việc gì khó, hơn nữa hai người đã có một quãng thời gian khá thân thiết, cô gái ngốc này coi Châu Long Phát là ân nhân cứu mạng, chắc chắn không có cách nào không nể mặt anh ta, mà Châu Long Phát lại nắm được điểm yếu này của cô để ép hôn.

Lý Minh Triết bình tĩnh lại, đã hiểu rõ tất cả rồi, đây tất cả đều là do Châu Long Phát cố tình sắp đặt, anh ta đã suy tính kĩ càng để chia rẽ mình và cô ấy, thậm chí là lợi dụng sự lương thiện của cô ấy!

Châu Long Phát, anh quả thật rất giỏi.

Lý Minh Triết nhìn cô gái đang nằm trên giường khóc đến mức vô cùng thê thảm, trong lòng đau như dao cắt.

Hóa ra lại làm tổn thương đến cô ấy như vậy…

Đậu Đậu đã rất say rồi, cũng mệt mỏi nữa, nằm trên giường một lát thì đã ngáy khò khò, trên người cô toàn là lông và nước nhãi của con Đá, cả người bẩn thỉu, Lý Minh Triết lắc lắc cô tỉnh lại “Dậy đi, thay quần áo ngủ vào.”

Đậu Đậu ‘ờ’ một tiếng, nghe lời đứng dậy, mắt nhắm mắt mở sờ tìm váy ngủ và bắt đầu cởi đồ.

Lý Minh Triết mở trừng mắt ra:… ! ! (Em coi anh như chết rồi hả?)

Áo trên được giằng ra, cơ thể trắng như tuyết được lộ ra dưới ánh trăng mờ ảo, chiếu thẳng vào ánh mắt đang sáng lên, phần eo thon nhỏ nhắn sau khi sau rượu càng làm tăng thêm vẻ phong tình, vô ý thức xoay mình, cởi hết y phục trên người ra.

Lý Minh Triết nhìn thấy có chút ngây ra, máu mũi phun ra.

Vốn dĩ tổng giám đốc Lý tức giận cả một ngày máu đã nóng hơn bình thường rồi, giờ lại nhìn thấy cảnh cởi đồ phong tình xuân sắc như thế này, thiếu chút nữa thì ngất tại hiện trường vì chảy máu mũi!

Đậu Đậu từ từ cởi nốt chiếc váy trên người ra, cởi xong váy thì cởi nội y, cởi áo ngực ra rồi vứt sang một bên, đang trong lúc say Đậu Đậu lảo đảo đi tìm váy ngủ để mặc, hai mắt Lý Minh Triết rực lửa, toàn thân nóng ran, hai tay nắm chặt lại, dường như sắp không kìm chế lại được nữa rồi, lửa nóng trong người làm cho bộ phận nào đó dưới eo đột ngột bừng tỉnh mãnh liệt, sự kìm nén của vật kia ở trong lòng đã lên đến cực điểm, thức tỉnh rồi, bùng phát rồi.

Muốn cô ấy, có được cô ấy, ngay bây giờ!

Lý Minh Triết thở dốc, cướp lấy chiếc váy ngủ vứt đến một góc rất xa trong phòng, Đậu Đậu sờ rất lâu vẫn không tìm thấy, miệng càu nhàu, lần lần tìm tìm sờ chỗ bên này.

Bên dưới cương lên rất đau, tim đập cuồng loạn, Lý Minh Triết cảm thấy nếu mình mà nhịn thêm một giây nào nữa thì nổ tung lên mất.

Mong muốn có cô ấy, mong muốn đến phát cuồng.

Nhưng… trước khi kết hôn mà… trong lòng Lý Minh Triết đang đấu tranh kịch liệt…

Ai biết được, Đậu Đậu lại trèo đến, sờ soạng lên đùi Lý Minh Triết, càu nhàu “Đá… mày lại vào đây rồi…”

Không may là, tay Đậu Đậu lại sờ đúng vào cái chỗ mẫn cảm nhất trên đùi, khiến cho chút nhẫn lại khó khăn cuối cùng của Lý Minh Triết bị đánh đổ hoàn toàn, khó khăn khắc chế bản thân dùng một tay lôi cô ôm vào trong lòng, hơi thở nặng nề, bàn tay nóng bỏng tràn đầy khát vọng cấp thiết vuốt lên lưng cô, bờ vai, đùi… bên trong.

Đậu Đậu không yên phận giãy giụa trong ngực, vặn người, hơi thở nóng hổi vẫn còn mang hơi bia phả vào mặt Lý Minh Triết “Đá… mày nóng quá…”

Lý Minh Triết hít thở một hơi dài, dùng sức ôm chặt cô, giọng thấp trầm khản đặc vỗ về cô “Còn khua khoắng loạn lên nữa… bây giờ sẽ muốn em luôn đó!”

Đậu Đậu bị ép chặt khó chịu, trong lúc vùng vẫy, chiếc môi hồng mềm mại của cô lướt qua phần cổ của người nào đó đang bị lửa dục vọng thiêu cháy toàn thân.

Ngọn lửa dục vọng bùng cháy lên trong mắt Lý Minh Triết, thoắt cái đã bổ nhào cả hai người lên trên giường!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.