“Nhược Tịch…” Mạc Viễn hoảng hốt gọi, vội vàng nhanh chóng đến bên cạnh cô ngồi xuống. Lăng Nhược Tịch nghe tiếng gọi là cả người run bắn lên, ngẩng dầu lên thấy đúng là Mạc Viễn, cơ thể mới chịu buông lỏng, gọi một tiếng “Anh trai” sau đó nhào vào lòng anh khóc nức nở.
“Là anh, có anh ở đây đừng sợ…” Mạc Viễn vỗ về trên lưng cô trấn an.
Cảm thấy cô bình tĩnh lại, không còn run rẩy nữa, anh đỡ cô nhích ra, cởi áo ngoài trên người khoác lên cho cô. Vừa xem xét trên dưới vừa hỏi cô “Nhược Tịch, nói cho anh trai biết, em có bị thương chỗ nào hay không?”
Cô lắc lắc đầu, Mạc Viễn thấy cô không có chỗ nào bị thương nên hơi yên tâm, ánh mắt vô tình nhìn thấy dưới đất có mấy tấm ảnh cùng ba trăm đồng liền cảm thấy có vấn đề. Không có bất cứ biểu tình nào cúi nhặt lấy ảnh cùng tiền nhét vào túi quần. sau đó nâng cô dậy, hỏi cô có đi được hay không, mặc dù anh muốn ôm cô ra ngoài, nhưng đây là trường học, anh không muốn tạo ra những chuyện không cần thiết đỡ phải tạo phiền phức cho cô.
Lăng Nhược Tịch gật đầu, vỗ lên tay Mạc Viễn, miễn cưỡng nhấc hai chân đang mềm nhũn bước đi, hai người chậm rãi ra khỏi trường. Cô giống như đã dùng hết sức lực, cuối cùng cũng ngồi vào trong xe của Mạc Viễn, cô nhờ anh đưa cô về nhà, sau đó mềm nhũn người tựa ghế nhìn ra ngoài cửa xa không lên tiếng.
Mạc Viễn tuy rằng muốn biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng lại cảm thông cho cảm xúc hiện tại của cô giống như không muốn nói chuyện, cho nên nhịn xuống không hỏi đến, mở một chút nhạc nhẹ nhàng để cô thoải mái tinh thần.
Rất nhanh đã đến dưới nhà Lăng Nhược Tịch, Mạc Viễn dừng xe, quay đầu muốn gọi cô xuống xe, lại thấy cô đang nhắm chặt hai mắt ngủ rồi.
Nhìn khuôn mặt cô khi ngủ mà còn đọng đầy nước mắt, Mạc Viễn xúc động muốn ôm cô vào lòng, anh thở dài đưa tay nhẹ nhàng giúp cô lau nước mắt.
Điện thoại vang lên đột ngột, sợ đánh thức cô, Mạc Viễn nhanh tay lấy điện thoại trong tay cô nhanh bắt máy sau đó mở cửa xe ra ngoài.
“Alo, vợ ơi, hồi nãy sao gọi cho anh, nhớ anh rồi hả?” Mạc Viễn vừa đặt lên tai nghe thì nghe được giọng nói dịu dàng của Cung Thụy Thần truyền đến.
“Tôi là Abne, Nhược Tịch đang ngủ, không nghe điện thoại của anh được.” Mạc Viễn thật tức giận, anh thân là chồng của cô ấy nhưng lại không có trách nhiệm bảo vệ cô, cho nên cố ý nói mập mờ chọc tức anh.
“!” Nhược Tịch đang ngủ? Cung Thụy Thần nhíu mày, tuy anh ta nói có chút mờ ám nhưng nếu đã dám nhận điện thoại của anh như vậy thì chuyện cũng không đơn giản.
Trong lòng anh liền có dự cảm không tốt, vội vàng hỏi: “ Đã xảy ra chuyện gì, cô ấy có bị thương hay không, hiện tại hai người đang ở đâu?”
“Chúng tôi đang ở dưới lầu nhà anh, chuyện cụ thể anh nên hỏi cô ấy, tôi cũng không rõ cho lắm.” Nói xong Mạc Viễn tắt máy, phản ứng đầu tiên của anh ta không phải là ghen mà là quan tâm Nhược Tịch có bị thương hay không, điều này làm cho anh rất vừa lòng, cho nên cũng không làm khó, liền nói ra địa điểm.
Cung Thụy Thần nghe xong, lập tức bay nhanh ra ngoài, dùng thời gian tốc độ gấp đôi so với bình thường chạy đến, từ xa, anh đã thấy Mạc Viễn đang dựa vào xe đợi dưới lầu nhà anh, không biết nhìn gì đó.
Anh trực tiếp chạy qua, cũng không quan tâm chỗ đó có được đậu xe hay không, vòng xe đến trước xe của Mạc Viễn, sau đó vội vàng mở cửa xe đi xuống, cách lớp kính nhìn thấy vợ yêu mặc dù đang chau mày, nhưng may mắn là trên dưới không có thương tổn gì, thế nên mới tạm yên tâm.
Xoay người về phía Mạc Viễn, dò hỏi: “Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, sao lại thế này?”
Mạc Viễn liếc mắt nhìn anh, dù không thích thái độ của Cung Thụy Thần nhưng bây giờ anh cũng rất muốn làm rõ mọi chuyện, vì thế lấy ảnh cùng ba trăm đồng nhặt được từ túi ra đưa cho anh: “Chuyện không biết như thế nào, lúc tôi đến thì thấy cô ấy ngồi gục trên đất khóc, cả người run rẩy, bộ dáng sợ hãi, quần áo có dấu hiệu bị xé rách, mặt khác trên đất còn có mấy tấm ảnh với ba trăm đồng vất lung tung.”
Cung Thụy Thần nhận lấy ảnh, nhìn thấy hai tấm ảnh chụp cô vớiMạc Viễn sắc mặt chuyển xấu. Mạc Viễn ôn tồn nói: “ Anh đừng hiểu lầm, ngày đó đúng lúc cô ấy không mang ví tiền với chìa khóa, lại không biết ai đã để cô ấy đơn độc trên đường, trùng hợp tôi biết được, nên đưa cô ấy về nhà, nhưng cô ấy lại không có chìa khóa, gọi điện thì không ai nhận, nên đành phải đến nhà tôi ở một đêm. Cô ấy ở phòng khách, giữa hai chúng tôi không có chuyện gì xảy ra.” Mạc viễn là người đàng hoàng, không muốn nhân cơ hội làm chuyện xấu cho nên mới giải thích thật rõ ràng kẻo bị hiểu lầm.
Cung Thụy Thần nghe anh nói liền nhớ ra ngày đó, Vu Thiến nhờ mình đưa dứa nhỏ đến bệnh viện. không biết Vu Thiến cố ý hay vô tình đụng phải mình khiến di động rơi từ trên lầu xuống đất bị hỏng. Mặc dù anh tin vợ mình và anh ta không có chuyện gì xảy ra nhưng mỗi lần cô có chuyện người đầu tiên bên cạnh cô lại là anh ta cho nên anh rất không thoải mái, vì vậy ẩn ý sâu xa nói với anh ta:“Anh Abne, lại cảm ơn anh rồi, có điều hình như anh rất thường xuyên bên cạnh cô ấy”
“Hừ, nếu như anh có năng lực bảo vệ cô ấy, tôi cũng không có cơ hội thể hiện ‘Anh hùng cứu mỹ nhân’ đâu, cho nên thế này thì cũng nên cảm ơn ngược lại anh rồi.” Mạc Viễn không chút nể nang bật lại.
“….” Cung Thụy Thần bị nói mà không thể nói lại, thật sự thì đây chính là sơ sót của mình, gần đây chuyện công ty với Vu Thiến khiến anh không dứt ra được, quên đề phòng có người muốn ra tay với cô. Nhưng đây là chuyện của cô và mình, anh cũng không cần giải thích với người ngoài, vì thế sắc mặt anh lạnh lẽo vài phần: “Sau này anh cũng sẽ không còn cơ hội đâu, xin tránh ra, tôi muốn đưa cô ấy vè nhà.” Nói xong mở cửa xe, nhẹ nhàng ôm bế cô ra ngoài.
“Tốt nhất là như vậy, nếu còn có lần sau, tôi sẽ không đem cô ấy giao cho anh đâu.” Mạc Viễn ở phía sau anh trịnh trọng tuyên bố, mặc dù biết cô đã là vợ người ta, dù anh đã rất giận dữ khi cô giấu giếm điều đó, nhưng chỉ cần cô hạnh phúc thì anh bằng lòng giúp đỡ, đơn giản chỉ làm anh trai của cô. Còn nếu anh ta không mang được cho cô hạnh phúc thì anh sẽ dùng mọi cách để cô đến bên mình, sẽ bảo vệ cô dưới đôi cánh của mình.
Cung Thụy Thần mắt điếc tai ngơ lờ qua chuyện này, bước nhanh lên nhà, tận sâu đáy lòng âm thầm thề, chuyện này tuyệt đối sẽ không xảy ra nữa, mặc kệ người phía sau là ai, thì hắn đã thành công chọc giận anh, anh nhất định tự mình tóm được hắn, cho hắn hiểu được rằng mình đã động vào người không nên động, sẽ cho hắn trả một cái giá đắt đỏ đến cỡ nào.