“Thái tử gia tập đoàn phục sức* Hoàn Vũ- Vũ Kinh Phàm.” Cung Thụy Thần giải thích xong, không đợi Lăng Nhược Tịch hỏi thêm đã nói tiếp: “Bất kể em muốn học gì anh đều ủng hộ, bất quá anh cũng nói trước, nếu có con, em phải ngoan ngoãn ở nhà chờ sinh, không được ra ngoài làm việc, sau khi sinh con rồi em thích làm gì cũng được.” Anh vừa nói vừa đặt tay lên bụng của cô, nét mặt dịu dàng: “Mấy ngày nay anh quên dùng biện pháp tránh thai, nói không chừng ở đây đã có bé bi rồi.”
[Tập đoàn phục sức* Tập đoàn chuyên về thời trang và trang sức]
“Không có bé bi.” Lăng Nhược Tịch theo bản năng đáp lại, nói đến con cái thì đây cũng là tâm bệnh của cô, trước khi cô sống lại, cô đã nghĩ phải ly hôn với anh, cho nên sau đêm tân hôn cô đã mua thuốc ngừa thai, mỗi lần làm xong đều uống, cho nên sau một năm kết hôn cô cũng không có con, sau này cô lấy Lý Thượng, mấy năm đầu, gã bảo rằng tuổi trẻ là thời điểm gầy dựng sự nghiệp, không nên để con nhỏ làm vướng bận, cho nên gã dùng thuốc tránh thai cho nam, uống liên tục mấy năm, đến khi muốn sinh thì đã lớn tuổi khó có con, ông trời dường như đang trừng phạt cô, cố gắng mấy năm liền cũng không thể mang thai.
Lúc này có nói gì cô cũng không uống thuốc ngừa thai, nếu như có bé bi cô sẽ sinh, sau đó yêu thương con hết mực, nhìn bé con lớn lên từng ngày.
Lăng Nhược Tịch rơi vào hồi ức, có thể vừa rồi cô nói chắc như đinh đóng cột nên làm cho Cung Thụy Thần hoài nghi, anh nhíu mày nhìn cô, nghi ngờ hỏi: ” Sao em biết?”
“À…” Lăng Nhược Tịch hối hận vì sao mình nói chuyện lại không suy nghĩ, sao cô lại nói những lời như thế.
Bây giờ nên giải thích làm sao đây. Nếu như nói thẳng với anh là cô uống thuốc tránh thai, anh chắc chắn sẽ không vui, vừa rồi mình nói chuyện quá bình tĩnh, nếu không giải thích hợp lý thì không được, khẩn trương đến nỗi chảy mồ hôi lạnh, đột nhiên bóng đèn trong não lóe sáng, cô vội nói: “Là kỳ an toàn của em mà.” Thật ra cô cũng không biết cách tính kỳ an toàn như thế nào, bất quá cô đánh cuộc là Cung Thụy Thần cũng không biết.
Đúng là Cung Thụy Thần không biết thật, hình như anh cũng có nghe qua kỳ an toàn này rồi, thế là anh thật sự bị cô lừa bịp, “Ừm” một tiếng coi như bỏ qua, đáy mắt lại hiện lên chút mất mát, lại ôm cô ngược vào lòng, lẩm bẩm nói, “Ngủ nhanh đi, sáng mai còn phải dậy sớm đó.”
“A… Anh ngủ ngon.” Lăng Nhược Tịch thở phải nhẹ nhõm, ngẩng đầu lên hôn môi dưới của anh một cái, chúc ngủ ngon, lúc này mới tìm một chỗ thật thoải mái trong ngực anh để làm ổ, nhắm mắt đi vào giấc ngủ.
Cung Thụy Thần được cô hôn mà ngạc nhiên, cảm giác nhột nhột lướt qua nhanh chóng làm anh không khỏi nuốt nước bọt, yết hầu trượt lên trượt xuống, vũ khí mới ra trận đang ngủ ngon lặng lẽ căng cứng, anh lại muốn cô nữa rồi.
Cung Thụy Thần thầm mắng bản thân vô dụng, chỉ là nụ hôn chúc ngủ ngon mà thôi, chẳng những làm anh có phản ứng, thậm chí còn có cảm giác mừng rỡ như điên, chuyện này không giống với dự đoán của anh, có một số chuyện dường như đã vượt khỏi tầm kiểm soát.
Cung Thụy Thần bối rối, do dự không biết có nên ngăn chặn hay cứ để tình cảm này phát triển. Đầu óc anh trở nên hoảng loạn, dần dần mệt mỏi rồi chìm vào giấc ngủ.
Đang mơ màng say giấc, bỗng nhiên nghe được tiếng chuông báo thức, Cung Thụy Thần mở đôi mắt còn nhập nhèm, ánh mắt rơi vào cô gái nhỏ trần trụi như bé sâu lông đang vặn vẹo trong ngực mình, da thịt kề sát nhau, sáng sớm trêu chọc như vậy làm cho ɖu͙ƈ vọng giữa hai chân anh càng thêm căng trướng sung huyết hơn nữa, anh xoay người một cái, đặt cô dưới thân mình.
Lăng Nhược Tịch hết hồn, nhất thời tỉnh ngủ mở hai mắt ra, bụng dưới mềm mại của cô cảm nhận được có đồ vật nguy hiểm đi vào, cô lập tức la lớn lên: “Không muốn….” Nhưng cô dường như nhận ra mình đã phản ứng thái quá, nhanh chóng nhỏ giọng lại, ra vẻ đáng thương cầu anh: “Thụy Thần, em không muốn làm, lát nữa xuống nhà muộn ba mẹ lại không vui.”
Cung Thụy Thần dùng chút lý trí còn sót lại nhanh chóng cân nhắc chuyện trước mắt, tuy xuống trễ một chút cũng không phải là chuyện lớn gì, nhưng cô mới gây họa làm ba anh rất tức giận, lúc này nếu lại phạm lỗi, sợ rằng ông sẽ càng không thích cô hơn.
Có lẽ là tối qua đã bị cô châm lửa trêu đùa, miễn cưỡng mới nhịn xuống được vậy mà lúc này cô lại thổi lửa trong tro tàn, sợ rằng chỉ dựa vào ý chí là không giải quyết được. Cung Thụy Thần vô cùng hối hận vì đã đồng ý sau khi kết hôn sẽ ở với ba mẹ một năm.
Thế là anh rầu rĩ cúi đầu nhìn cô sâu lông trắng bóng bên dưới thân mình. Lăng Nhược Tịch bị anh hết hôn rồi lại nhào nặn, khiến cô thở còn không kịp, nghĩ rằng anh sẽ không tha cho mình, cô còn chuẩn bị tinh thần bị làm xong xuống dưới ăn sáng sẽ bị ăn mắng, ai ngờ anh đột nhiên ngừng tay, nhảy vọt xuống giường chạy vào phòng tắm, sau đó tiếng nước ồ ạt vang lên không ngừng.
Lăng Nhược Tịch ngạc nhiên, lập tức cười phá lên, sao anh lại đáng yêu như thế kia chứ? Cô cười đến chảy nước mắt, trước đây cô quá ngu ngốc, sao lại không nhìn thấy được điểm đáng yêu này của anh.
Đúng bảy giờ, hai người một trước một sau xuất hiện ở bàn cơm, ba Cung lạnh mặt, dĩ nhiên là ông vẫn còn tức giận chuyện hôm qua, Cung Thụy Thần ở trước mặt mọi người đã khôi phục dáng vẻ lạnh lùng như trước, cũng không thèm nhìn Lăng Nhược Tịch một cái.
Trêи bàn cơm yên lặng vô cùng, Lăng Nhược Tịch thật nuốt không trôi, rì rì ăn bữa sáng, nhìn ba mẹ chồng cũng không có gì khác lạ, lật đật đứng dậy vào nhà bếp lấy trà lạnh hôm qua pha chế rót hai ly mang ra ngoài. Mấy ngày gần đây cô vì lấy lòng ba mẹ chồng, vắt óc suy nghĩ rất nhiều, hôm qua đột nhiên nhớ đến loại trà lạnh sẽ thịnh hành vào mấy năm sau.
“Ba, mẹ, đây là trà lạnh con tự pha, mời ba mẹ uống thử, gần đây thời tiết oi bức dễ bị cảm nắng, trà lạnh này có thể hạ nhiệt, nếu ba mẹ thấy ngon thì có thể mang theo một ít để giải khát.” Lăng Nhược Tịch đặt ly trà lên bàn, cười lấy lòng.
Ba Cung nhìn chất lỏng màu nâu trong ly, rồi đưa mắt nhìn Lăng Nhược Tịch, ông nhíu mày không nói gì.
Mẹ Cung đưa lên mũi ngửi thấy có mùi thuốc đông y, bà càng không thích nhưng nhìn thấy vẻ mặt mong chờ của con dâu, con trai còn ở bên cạnh bà không tiện từ chối ra mặt được. Hết cách nên đành phải bưng ly trà lên nhấp một ngụm.
Chà? không ngờ mùi vị không tệ lắm, thanh mát, ngon miệng đến vậy, thế là bà lại uống thêm ngụm nữa mới đặt ly xuống bàn nói: “Cũng được.”
Nghe bà nói vậy, ba Cung cũng nửa tin nửa ngờ bưng ly trà lên uống thử, dường như ông cũng rất hài lòng với hương vị này, nhưng ông không nói lời nào, chỉ là uống hơn phân nửa ly trà.
Nhìn thấy phản ứng của ba mẹ chồng không tệ, Lăng Nhược Tịch lúc này mới yên tâm, cô hài lòng chuẩn bị trà trong bình giữ nhiệt để ông bà mang đi.
Tập đoàn Cung thị tuy đang dần chuyển giao cho Cung Thụy Thần nhưng ba Cung cũng rất bận rộn, mẹ Cung cũng có cơ sở riêng, cả ngày đều chạy ngoài đường, người thật sự rãnh rỗi cũng chỉ có một mình Lăng Nhược Tịch.