Ông Xã, Tiếp Chiêu Đi!

Chương 140: Chương 140: Trốn Ra Ngoài




Muốn làm thì phải làm ngay, vội vàng sắp xếp ổn thỏa đi xuống lầu, hai vị ‘đại ca’ vẻ mặt rất nghiêm túc ngồi ở ghế đợi lệnh, thấy Lăng Nhược Tịch xuống, liền đứng dậy, trái phải đứng hai bên cầu thang.

Đối với tinh thần chuyên nghiệp của hai người, cô có phần thưởng thức, nhưng họ cứ như vầy lại làm cô thêm khẩn trương. Cô đi xuống, sau đó quay đầu nói với hai người họ:“Hai anh ăn sáng chưa?”

Hai vị đại ca sắc mặt không thay đổi chỉ gật đầu, sau đó ’đại ca’ Giáp tận tụy công việc hỏi: “ Bà chủ, cô muốn ra ngoài sao?”

Lăng Nhược Tịch giật giật khóe mắt, ai, thường ngày họ chỉ hỏi được có mỗi câu “Bà chủ muốn ra ngoài sao? Bà chủ muốn về nhà sao?” Vớ vẫn, cô nghĩ hai người này bị câm điếc, chẳng lẽ tiêu chuẩn hàng đầu của nghề vệ sĩ này là im lặng, ít nói? May cho cô cũng không phải luôn bên cạnh họ suốt ngày, nếu không cô sẽ điên mất.

Cô gật đầu nói: “Ừm, tôi muốn về nhà mẹ một chút.” Cung Thụy Thần có lẽ không quá đáng đến mức cả cửa cũng không cho cô ra, cô nghĩ nghĩ liền có chút bất an sợ hãi.

May là hai vị ‘đại ca’ này cũng không có ý kiến, vệ sĩ Ất liền quay lưng xuống lầu, vệ sĩ Giáp mở miệng nói: “Xin cô đợi một lát, chúng tôi đi kiểm tra xe.”

Lăng Nhược Tịch đen mặt, lầu bầu:“Chẳng lẽ đang đóng phim? Ra ngoài thì kiểm tra xe, vào cửa thì kiểm tra phòng, nếu tôi muốn ăn cơm bên ngoài, đừng nói là dùng cả ngân châm thử độc luôn nhé.”

“Không cần” Vệ sĩ Giáp đột nhiên quay lại, phun một câu không đầu không đuôi.

“Không cần cái gì?” Cô ngạc nhiên hỏi.

Vệ sĩ Giáp mặt vẫn lạnh như cũ, không hề thay đổi: “Chúng tôi không cần dùng ngân châm thử độc, không an toàn, chúng tôi có dụng cụ chuyên nghiệp.”

Mặt Lăng Nhược Tịch khẽ biến hồng, hoàn toàn rối rắm…

Cung Thụy Thần tìm vệ sĩ gì đến cho cô vậy?

Ngồi vào sau xe, cô nhịn không được gửi một tin nhắn oán giận với chồng.

Lâu sau đó, mới nhận được tin nhắn trả lời của anh: “Anh đến công ty bảo an tốt nhất nước mời về đó, bọn họ có dụng cụ tiên tiến nhất, em có nhàm chán thì cứ việc làm khó dễ họ đi, không sao hết, anh sẽ trả tiền.”

Cô bị cái hài hước nhạt nhẽo của anh làm cho buồn cười, xem ra cô nên cẩn thận, xuất thân từ công ty bảo an tốt nhất nước, chắc chắn là có năng lực rồi.

Rất nhanh đến Lăng gia, ba mẹ với Nhược Minh không có nhà, chỉ còn lại Nhược Thần.

Đầu tiên cô để hai người vệ sĩ ở phòng khách nghỉ ngơi, sau đó chạy lên lầu nói chuyện với chị cả một lát, sau đó lại chạy xuống dưới, nói mình mệt, dặn nhà bếp cơm trưa không cần gọi mình, sau đó hiên ngang đi vào phòng ngủ dưới lầu.

Cửa sổ căn phòng này đối diện với cây tùng bên ngoài, trước đây cô với chị gái trốn đi chơi, thường lén leo từ chỗ này trốn ra, sau đó do cây cối rậm rạp cũng không ai tìm thấy cô.

Cho nên lần này cô lại dùng cách cũ, trước dùng gối đầu với chăn để trên giường giả như đang ngủ, sau đó thay quần áo, thần không biết quỷ không hay leo ra từ cửa sổ, men theo cây cối rậm rạp lặng lẽ đến cổng chính, sau đó rời đi cũng có chút khó khăn. Vì cửa sổ phòng khách đối diện với cổng chính, nếu như hai người vệ sĩ kia chằm chằm nhìn ra cổng chính thì chỉ cần cô vừa đi ra sẽ bị lộ tẩy ngay lập tức.

Cô suy nghĩ một lúc, lấy điện thoại ra gọi đến phòng khách dưới lầu, người làm bếp nhận máy, cô muốn họ lấy điểm tâm với nước uống cho hai người vệ sĩ kia.

Tính toán thời gian thật tốt, cảm thấy không sai, liền từ từ men ra cổng chính, hít sâu một hơi, mở cổng nhỏ bên hông chạy ra ngoài.

Sau đó nhanh chóng lên taxi, chạy thẳng đến bệnh viện gần nhất, mãi đến khi nhận số khám, cô vẫn chưa nhận được điện thoại của Cung Thụy Thần, trong lòng không khỏi mừng thầm, coi như cô đã bỏ trốn thành công rồi, đắc ý không chịu được nghĩ ‘công ty bảo an tốt nhất nước, huấn luyện vệ sĩ không được tốt lắm.’

Rất nhanh đến lượt khám của cô, cuối cùng kết quả kiểm tra cũng không thể làm cô cười nổi, tử cung cô có vấn đề, không phải cô không thể mang thai mà tỉ lệ mang thai khá nhỏ.

Làm cho Lăng Nhược Tịch có chút khổ sở, tỷ lệ thấp nhưng cuối cùng thì thấp đến cỡ nào, chẳng lẽ giống như đời trước, mười năm, suốt mười măm không thể mang thai? Nếu đúng như vậy cô sẽ điên mất.

Lòng mang đầy tâm sự, Lăng Nhược Tịch đứng trước cửa thang máy, nhìn con số màu đỏ nhảy đến số tám, cửa vừa mở có năm sáu người bước ra, ma xui quỷ khiến cô lại đi vào.

Đến khi nhận ra thì thang máy đang đi lên, không còn cách nào cô lại chờ đi từ trên xuống. khi đến lầu trên, thang máy mở ra, một cánh tay đàn ông quấn thạch cao chặn lại đi vào, cô đúng lúc đứng ngay cửa, cho nên rất tự nhiên hỏi “Lầu mấy?”

Người nọ rỏ ràng rất sửng sốt, sau đó không thể không lên tiếng: “Lăng Nhược Tịch?”

Cô nghe vậy liền hoảng sợ, giọng nói này cô vô cùng quen thược, đã nghe mười năm rồi sao cô không nhận ra được. Sau khi xảy ra chuyện kia, cô nghe lại giọng nói này tóc gáy cũng dựng đứng, có điều ở đây đông người, anh ta cũng không dám làm gì cô, Lăng Nhược Tịch tự trấn an mình.

Cô ngẩng đầu lên thấy, lại hoảng sợ, nếu không phải cô đã quá quen với anh ta, cô sẽ thật sự không nhận ra được anh ta là ai.

Vốn phong độ nho nhã như nhà giáo, giờ này thì hoàn toàn thay đổi, trên mặt giống như bảng pha màu vẽ, cánh tay thì bó thạch cao chứng tỏ là gãy xương.

“Anh bị tai nạn xe à?” Cô hỏi thử

Lý Thượng lộ vẻ mặt sầu thảm nói “Tôi hi vọng là bị tai nạn xe đi.” Nói rồi dừng một chút lại nói: “Lăng Nhược Tịch, rất xin lỗi, tôi thật sự xin lỗi, tôi thật sự là một kẻ rác rưởi, luôn nghĩ mình giỏi, bị cô từ chối vẫn để trong lòng, lại bị người châm chọc vào vài câu, cũng không biết nổi điên gì, lại làm ra chuyện như vậy, bị đánh một chút cũng là nên nhận, chồng cô rất tốt, chúc cô hạnh phúc.” So sánh với Cung Thụy Thần thì anh hèn mọn giống như hạt bụi, cái gì anh cũng không bằng người ta, lại dựa vào đâu để tranh giành, anh thật sự đã bị quỷ ám rồi.

“Ừ….” Lăng Nhược Tịch ngây ngốc gật đầu, ý của anh ta là những vết thương này là do Cung Thụy Thần đánh sao?

Rõ ràng cô cũng không nói cái gì, sao anh ấy lại biết? Chẳng lẽ anh cho người điều tra cô? Cô thật không thể hiểu được tâm trạng lúc này của mình được, dù sao cô cũng cảm thấy không thoải mái.

Cô không biết mình nói lời tạm biệt với Lý Thượng như thế nào, vẻ mặt đầy hoảng hốt ra khỏi bệnh viện, sau đó đứng ở cửa chờ taxi.

“Cẩn thận!” Đột nhiên nghe thấy có người gọi mình, cô giật mình, cảm thấy giọng nói rất giống Cung Thụy Thần, quay đầu nhìn, chưa kịp nhìn rõ liền thấy có một bóng người mạnh mẽ lao đến, ôm cô ngã về phía sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.