Phùng Khê nhanh chóng đưa cô đến phim trường.
Mọi người trong đoàn phim thấy Thanh Mộc Tinh đến thì đa số đều nhìn cô bằng ánh mắt kì quặc, còn nghe thấy những tiếng bàn tán của các người nhân viên công tác.
“Trên mạng rần rần như thế mà cô ta còn có mặt mũi đến đây á?”
“Người ta đã là loại người đó rồi còn có gì đâu xấu hổ nữa!”
“Nè nè nhỏ tiếng thôi!”
“Cô sợ cái gì? Cô ta chưa nổi tiếng mà đã lộ tin xấu rồi, không tồn tại lâu nữa đâu, hà cớ gì chúng ta phải sợ?”
Phùng Khê nghe những người nhân viên công tác nói xấu Thanh Mộc Tinh thì không nhịn được.
“Nè! Sau này các người muốn nói xấu một ai thì hãy nhìn người đó có ở xung quanh đây không. Đã không rõ sự tình mà còn bày đặc huênh hoang, tôi thấy các người mới là đồ đáng chê cười, bị dư luận xoay vòng vòng đó!”
Nghĩ Thanh Mộc Tinh bây giờ tên tuổi không được hoang nghênh như trước nên cũng không câu nệ.
“Chúng tôi nói có gì sai? Chuyện của chúng tôi nói đâu phải chỉ có chúng tôi bàn tán mà cả cộng đồng mạng kia kìa, chị nên kiếm cớ thanh minh cho nghệ sĩ của chị đi còn hơn ở đây soi mói chúng tôi!”
“Chỉ là nhân viên công tác mà miệng mồm như vậy, cô không biết thân phận của mình thấp kém cỡ nào sao?”
Lăng Linh Sương vừa mới vào trong thì nghe người này không biết thân biết phận hóng hách lên mặt liền lên tiếng.
Nữ nhân viên công tác sợ mất mật vì câu nói của Lăng Linh Sương, cô ta biết cô ấy rất coi trọng Thanh Mộc Tinh nhưng không nghĩ là Thanh Mộc Tinh đã lộ tin xấu mà cô ảnh hậu này vẫn không hề hấn gì.
Cô ta lập tức cúi mặt cất giọng van xin: “Chị Linh Sương! Xin lỗi, tôi chỉ là nhất thời hồ đồ!”
Lăng Linh Sương dùng đôi mắt sắc sảo nhìn cô gái nói: “Tôi không phải người mà cô cần xin lỗi!”
Nữ nhân viên công tác hiểu ý đành ngậm ngùi cúi đầu với Thanh Mộc Tinh: “Cô Thanh! Xin lỗi! Là tôi nhất thời hồ đồ, quên mất thân phận của mình mà nhiều chuyện nói xấu cô, xin cô rộng lượng tha thứ cho tôi”
Thanh Mộc Tinh cũng không muốn làm lớn chuyện bèn nói: “Được! Tôi mong không có lần sau nữa!”
Nữ nhân viên công tác mừng hớn hở: “Cảm ơn...cảm ơn cô Thanh, tôi đi làm việc!”
Nhưng người nói xấu cô lúc nảy cũng sợ sệt cúi đầu gượng gạo cười rồi đi làm việc.
“Sao em lại dễ chịu như vậy? Chị cho em cơ hội trút giận mà em dễ dàng tha thứ vậy à?”
“Chị! Em không muốn ĩ vào chị mà ra oai với người khác, mặc kệ đi ạ!”
Lăng Linh Sương lắc đầu với cô gái này, sao lại quá thật thà như vậy chứ?
“Chị Linh Sương, Chị xinh đẹp!”
“Ya! Tiểu Linh đến rồi!”
Thanh Mộc Tinh vui mừng dang tay bế cô bé lên. Tiểu Linh là cô bé chỉ mới 5 tuổi, là con của hai vợ chồng diễn viễn nổi tiếng, vì bộ phim này cần có một diễn viên nhí đóng vai con của nam nữ chính nên đã mời Tiểu Linh đến.
Con bé này vô cùng đáng yêu, hai đôi mắt cô bé long lanh to tròn vô cùng dễ thương, nước da cô bé trắng nõn non nớt, cả đoàn phim ai cũng yêu mến cô bé. Đặc biệt là Tiểu Linh vô cùng mến Thanh Mộc Tinh, lúc nào gặp cô cũng gọi ba tiếng “chị xinh đẹp”
“Chị xinh đẹp! Chị thấy hôm nay Tiểu Linh có xinh không?”
Cô mỉm cười thơm vào mặt cô bé một cái.
“Tiểu Linh hôm nay rất xinh, ngày nào cũng xinh hết!”
Cô bé vui sướng với lời khen của cô hôn chụt vào má cô một cái rõ to.
“Chị xinh đẹp là tốt nhất!”
Lăng Linh Sương kế bên ghen tị cất lời: “Này nhóc! Chị cũng rất xinh đẹp nha! Sao em chỉ gọi Tinh Tinh là chị xinh đẹp còn chị là chị Linh Sương?”
Cô bé thản nhiên trả lời: “Trong mắt em chị xinh đẹp là đẹp nhất a!”
Lăng Linh Sương...đang cảm thất thật tổn thương, mấy năm liền làm ảnh hậu vậy mà cô bé cũng không thèm khen cô một lời.
___________
Hiện tại là đến một cảnh quay của Thanh Mộc Tinh, cảnh này nói nói về em gái nữ hai vì sợ nữ hai được gia đình giao hết tài sản mà sản lòng ghen ghét nên đã thuê người giết chết nữ hai.
Cảnh này cô phải đóng với một diễn viên nam có thân hình cao to, nước da ngăm đen, trên mặt có vẻ vô cùng nhiều vết sẹo trong rất dữ tợn.
Trước khi khởi máy, cả hai đã trao đổi diễn xuất với nhau.
“Cảnh 5792, lần một, bắt đầu!”
Thanh Mộc Tinh đang cất bước đi trên đường thì có một đám đàn ông vây đến kéo cô vào trong một con hẻm tối.
Cô hoảng sợ nhìn bọn chúng: “Các..các người muốn cướp sao? Được, đây...đây là túi của tôi, làm...làm ơn thả tôi ra đi!”
Diễn viên nam chuyên nghiệp diễn, hắn cất tiếng cười khiến người ta sởn gai óc: “Cô gái! Tôi thấy cô rất thông minh đấy nhưng rất tiếc, bọn tôi không phải vì cướp tiền!”
Thanh Mộc Tinh vờ nhíu mày, cánh tay run run.
“Vậy...vậy các...các người muốn...muốn làm gì?”
“Chúng tôi muốn là mạng của cô!”
Nói rồi! Hắn rút con dao từ trong túi ra, đây là con dao giả, chỉ cần ấn nút bên phải là lưỡi dao sẽ tự động thụt vào, đạo cụ này vô cùng quen thuộc ở đoàn làm phim.
Đôi mắt cô mở to nhìn tên đàn ông. Hắn lập tức cầm dao đâm vào bụng cô, tên đàn ông nhíu mày, tại sao bên trái lại không có cái nút nào nhưng hắn không kịp ngừng lại động tác.
Thanh Mộc Tinh bất ngờ cảm nhận được vật kim loại nhọn hoắc đâm vào bụng mình, khuôn mặt xinh đẹp đau đớn nhăn lại hét lên: “Aaa!”
Lúc này, tên diễn viên nam kia kinh người không kịp phản ứng, mặt trắng bệch nhìn con dao đã đâm vào bụng Thanh Mộc Tinh.
Đạo diễn cũng chỉ để ý đến biểu cảm của cô, hoàn toàn không chú ý đến con dao kia. Mọi người cũng nhập tâm nhìn cho đến khi máu đỏ lan tràn từ bụng cô nhiễu xuống mặt đường, Thanh Mộc Tinh đau đớn ngã xuống đất.
“Tinh Tinh!”
Phùng Khê thấy máu từ bụng cô không ngừng chảy liền kinh hoảng kêu lên. Doãn Minh Dương nảy giờ không chú ý đến cảnh trước mắt, chỉ cúi đầu xem kịch bản cũng giật mình ngẩn đầu, con ngươi điêu đứng với cảnh tượng trước mắt, mọi người bất ngờ không phản ứng kịp.
Anh chạy thật nhanh đến chỗ Thanh Mộc Tinh lập tức bế cô lên, khuôn mặt bình tĩnh lạnh lùng thường ngày đều mất hết mà thay vào là một khuôn mặt sợ hãi, lo lắng, anh bế cô chạy thật nhanh về hướng xe mình, Lục Tấn cũng bất ngờ chạy theo anh.