Nghe Cung Dực nói, tất cả bạn bè xung quanh hắn đều hốc mồm.
“Nè lão Cung, tôi nhớ cậu không phải đàn ông mà!”
Nghe tên kia nói, cả đám đều cười phá lên, Cung Dực cất ánh mắt sắc bén trừng lấy tên đó.
“Để tôi sửa lại lời hắn nói, là cậu không thích gần nữ sắc. Vậy tại sao hôm nay có hứng như thế?”
Cung Dực thản nhiên đáp.
“Hứng thì hứng thôi, cần phải có lý do?”
Ngón tay Thanh Mộc Tinh bấu vào lòng bàn tay của mình cố giữ cho bản thân thật bình tĩnh.
“Xin lỗi! Chuyện này tôi không làm được, mong Cung tổng đề nghị điều khác!”
“Này em gái! Cung đại thiếu gia lần đầu tiên muốn hành sự, em còn làm giá cái gì, yên tâm, một khi Cung Dực thỏa mãn sẽ cho em một sấp tiền dày cộm, nếu hắn không cho thì tôi sẽ thay hắn cho em, có điều lại để em chịu cực một đêm nữa rồi!”
Cô cắn chặt môi đến rỉ máu, cố nhịn nhục những lời thô tục của bọn họ đang đè bẹp tôn nghiêm của mình.
Nhìn thấy thái độ miễn cưỡng kia của Thanh Mộc Tinh, Cung Dực nhếch môi khinh bỉ.
“Tôi chỉ đùa một chút! Hạng gái dơ bẩn như vậy làm sao tôi dám lên giường?”
Hắn cất mắt nhìn năm chai rượu đủ loại trên bàn, nổi lên ý định xấu xa.
“Hay là cô uống hết năm chai rượu này! Tôi sẽ suy nghĩ lại yêu cầu của cô!”
Cất anh mắt nhìn đến mấy chai rượu kia có chút bất mãn, lại nghe tiếng nói của Cung Dực văng vẵng.
“Sao? Cô bỏ cuộc rồi?”
“Không đời nào!”
Thanh Mộc Tinh tùy tiện với lấy một chai rượu mở nấp sau đó đưa lên nốc cạn chưa đầy một phút.
Những người ở đây đều há hốc mồm nhìn cô gái vẻ ngoài yếu đuối nhưng tửu lượng lại vô cùng mạnh.
Bên này, Mễ Linh và Duệ Long chứng kiến tất cả, lòng Mễ Linh sôi sùng sục.
“Mẹ kiếp cái tên chó chết Cung Dực, không biết cô ấy có vượt qua được không nữa!”
“Cô yên tâm đi, tôi nhận thấy Thiếu phu nhân mạnh mẽ hơn chúng ta nghĩ rất nhiều, chắc rằng cô ấy sẽ vượt qua được!”
Mễ Linh câm phẫn nhìn Duệ Long.
“Vượt qua cái con mẹ anh! Lúc đầu bảo tôi đi là được rồi! Bây giờ để Thanh Mộc Tinh chịu thiệt thòi như vậy, chúng ta còn mặt mũi nào đối diện với bà?”
...
Bên này, Thanh Mộc Tinh đã uống hết hai chai rượu, đến hết chai thứ ba, đầu cô đã choáng váng đau đớn, nồng độ cồn của những loại rượu này vô cùng mạnh, Thanh Mộc Tinh có uống rượu giỏi đến đâu cũng phải đổ gục.
Cô cố gắn kiềm nén cơn khó chịu giơ tay loạng choạng lấy chai cuối cùng nhưng Cung Dực đã ngăn cản, hắn nói.
“Thấy cô cũng thú vị phết, đến đây!”
Thanh Mộc Tinh mơ hồ làm theo lời hắn nói, đến gần, hắn liền chỉ lên đùi mình ra lệnh.
“Ngồi xuống!”
Cô nhăn mặt khó hiểu.
“Tại...ực...tại sao tôi phải ngồi?”
“Bởi vì nếu cô làm tôi không vui, thì một chút tin tức cũng đừng hòng có được!”
Thanh Mộc Tinh bấm bụng chịu uất ức ngồi lên đùi hắn.
Cung Dực tàn độc yêu cầu.
“Uống tiếp đi!”
Với lấy chai rượu trên bàn, cô nhanh tay mở nấp rồi đưa lên nuốt chất lỏng nồng đắng vào bụng, hàng lệ kiều diễm uất ức chảy dài.
Đến giọt cuối cùng, Thanh Mộc Tinh gục ngã vào người Cung Dực, hắn chán chường đẩy mạnh cô té xuống đất nhếch môi khinh bỉ.
“Dơ bẩn!”
Thanh Mộc Tinh cố mở to mắt, khó khăn nói.
“Tôi...tôi đã uống hết theo yêu cầu của anh rồi! Anh có thể...ực...có thể nói cho tôi biết Tiền Môn ở nơi nào không?”
Cung Dực nhẹ buông ra một chữ.
“Không!”
Thanh Mộc Tinh đau đớn nằm dài trên đất, cô mệt nhọc buông lời.
“Anh...rõ ràng đã nói tôi uống hết năm chai rượu sẽ...sẽ nói ra mà?”
Hắn thong dong cười ra tiếng.
“Tôi nói thế bao giờ? Tôi chỉ nói là nếu cô uống hết năm chai rượu thì sẽ suy nghĩ lại, nhưng mà tôi suy nghĩ rồi, vẫn không muốn nói cho cô biết, thế nên mau biến đi!”
“Tinh Tinh!”
Mễ Linh đau lòng chạy đến đỡ lấy cô từ dưới đất lên vỗ vỗ mặt cô phát hiện Thanh Mộc Tinh đã bất tĩnh từ lúc nào.
Duệ Long tức điếng người nhanh như chớp vung nắm đấm vào mặt Cung Dực thật mạnh.
“Mẹ kiếp thằng chó chết!”
Thấy Cung Dực bị đánh, tất cả bạn bè của hắn liền đi đến cảnh cáo.
“Thằng điên này đâu ra đây? Dám gây chuyện với anh Dực? Mày gan to bằng trời!”
“Tao không biết gan có to bằng trời hay không nhưng tao biết hôm nay phải đánh chết thằng chó này!”
Nói rồi anh lao vào toang đấm vào mặt Cung Dực một lần nữa nhưng hắn đã kịp bắt lấy, tay kia vung đấm đến Duệ Long, anh nhanh như chớp tránh né, cả hai cứ đấm đá lẫn nhau đạp đỗ hết bàn ghế của quán bar, người ở đây bỏ chạy tán loạn ra ngoài nhạc cũng đã tắt hẳn đi, bảo vệ nhanh chân vào can nhưng cũng bị bọn họ đánh cho vỡ mặt.
Mễ Linh nhìn sắc mặt trắng như tờ giấy của Thanh Mộc Tinh lòng như lửa đốt.
“Duệ Long! Ngừng lại, mau đưa Tinh Tinh đến bệnh viện!”
Anh lập tức ngừng tay trừng lấy Cung Dực.
“Chuyện này chưa kết thúc đâu!”
Duệ Long nhanh chân đi đến bế Thanh Mộc Tinh từ tay Mễ Linh lên rồi ra ngoài.
Cung Dực liếc mắt nhìn lấy bọn họ lau vết máu trên môi, mắt nhìn đến một tên phục vụ. Tên kia liền hiểu ý đưa điện thoại cho hắn.
Mắt Cung Dực lộ ra ý cười nham hiểm, nhìn từng tấm ảnh sắc nét bên trong.
《Đừng xem chùa