Khi Doãn Minh Dương ra ngoài vẫn còn thấy Thanh Mộc Tinh ngồi thẫn thờ trên giường, trong lòng anh có chút xót xa nhưng đã nhanh chóng gạt đi, một mạch đi thư phòng.
Thanh Mộc Tinh thấy anh đi mất, tâm trạng trĩu nặng, cô cứ ở trên giường đến sáng không chợp mắt lấy một lần.
Bầu trời đang hừng đông, bình minh dần ló dạng, đồng hồ điểm đến 6 giờ sáng, cánh cửa phòng lại một lần nữa mở ra.
Doãn Minh Dương thấy Thanh Mộc Tinh đang nằm đưa lưng về phía cửa, tưởng cô đã ngủ, anh cất mắt về hướng khác, nhanh chóng sửa soạn đi làm.
Làm sao anh ngờ được, cô gái này đã ngốc nghếch thức suốt đêm để khóc.
...
__________________
Mấy ngày nay, cô ăn uống thất thường, vừa không có tâm trạng ăn lại vừa không thể ăn được bởi vì bị bệnh dạ dày hành hạ, cô chỉ cố ăn chút cháo để uống thuốc.
Mà những ngày này, Doãn Minh Dương cũng có ở nhà, chỉ là anh cố tránh né cô, về nhà là ở thư phòng, chẳng mở miệng nói chuyện với cô lấy một lần.
Đã hết thuốc dạ dày mà bệnh tình của cô chẳng thuyên giảm chút nào, Thanh Mộc Tinh chán chường, rất làm biếng vào bệnh viện nhưng sợ bệnh lại càng nghiêm trọng, cô gọi điện rủ Phương An Nhiên và Lăng Linh Sương đi cùng mình. Tiện thể đó, bọn họ còn khám tổng quát theo dõi bản thân có bị bệnh gì không.
Lịch quay bộ phim cổ trang của Tầm Sơn còn đang đóng dang dở. Thanh Mộc Tinh không còn rãnh rỗi ở nhà nữa mà đi cùng đoàn phim đến Giang Nam, tạm thời ở khách sạn, cô và Phùng Khê chung một phòng.
Sáng ra đã thức dậy sớm đi đến một bãi cỏ để quay phim.
Lúc Thanh Mộc Tinh đang đóng phim thì điện thoại Lăng Linh Sương đỗ chuông, thấy số của Phương An Nhiên, cô bắt máy.
“Alo! Nhiên Nhiên!”
“Chị Linh Sương! Em đã gọi cho Tinh Tinh nhưng cô ấy không bắt máy!”
Ánh mắt cô quét đến Thanh Mộc Tinh đang diễn xuất liền nói.
“Tinh Tinh đang đóng phim!”
“À! Ra vậy, ừm em có chuyện này...muốn nói với chị!”
Thái độ ấp úng của Phương An Nhiên làm Lăng Linh Sương khó hiểu.
“Sao thế?”
“Ờm...kết quả kiểm tra tổng quát...!”
Đột nhiên Phương An Nhiên không nói nữa, cô vô cùng dè dặt. Bởi vì Lăng Linh Sương và Thanh Mộc Tinh bận quay phim nên cô đã đi lấy kết quả dùm họ, không ngờ lại biết được một chuyện khá bất ngờ và khó nói.
Phương An Nhiên cứ lầm lì làm Lăng Linh Sương khó chịu.
“Kết quả thế nào, em nói ra đi, chị bị ung thư hay sao?”
“Không phải!”
Thật sự chuyện này quá khó nói, cô chọn cách nói khéo.
“Ừm...chuyện là trong số chúng ta, có người...ờm...có người đã mang thai!”
“Hả? Mang thai?”
Lăng Linh Sương đang ngồi nghỉ ngơi rất gần các diễn viên khác, lại tự dưng hét lên làm mọi người một phen hú vía, cảnh quay cũng bị cắt ngang, đạo diễn mắng cô.
“Linh Sương! Nhỏ tiếng một chút!”
Lăng Linh Sương ái ngại cong môi gật đầu, sau đó nhỏ giọng.
“Gì, mang thai? Ai mang, em hả?”
Phương An Nhiên thở dài.
“Không phải em!”
“Vậy là ai?”
Nếu Phương An Nhiên không phải người mang thai thì chỉ còn lại cô và Thanh Mộc Tinh.
Bỗng trái tim cô đập liên hồi, không phải chứ? Mới chỉ quan hệ một lần là có thai sao? Không thể nào.
Lăng Linh Sương tìm mọi cách bác bỏ suy nghĩ này, cô đặt khả năng lớn nhất vào Thanh Mộc Tinh.
“Ừm người mang thai là...”
Ngay lúc Phương An Nhiên quyết định nói ra thì Lăng Linh Sương cắt ngang.
“Chị biết rồi, chị sẽ nói với Tinh Tinh! Chắc rằng con bé rất vui!”
Sau đó liền tắt máy, cô hưng phấn nhìn Thanh Mộc Tinh đang diễn xuất.
Hàn Minh Triết và Doãn Minh Dương ở gần nên lờ mờ nghe thấy. Hàn Minh Triết nghi ngờ nói với anh.
“Gì mà mang thai, gì mà nói với Tinh Tinh? Không lẽ...”
Hàn Minh Triết trố mắt nhìn Doãn Minh Dương, trong đầu nghĩ đến chuyện không thể ngờ kia.
“Doãn Minh Dương, chúc mừng cậu đã làm ba nha, có thể cho tôi làm ba đỡ đầu của bé con được không? Tôi rất thích trẻ con đó!”
Doãn Minh Dương không nói gì, bàng hoàng toàn tập, mi mắt nhẹ run vài cái.
Lúc nảy anh cũng nghe loáng thoáng lời của Lăng Linh Sương, ngụ ý cũng là chỉ đến việc cô mang thai, nhưng mà...anh vẫn không thể tin được, cơ thể cứng ngắt như một pho tượng.
______________
Đến tối thì chỉ còn phân cảnh của bốn nhân vậy chính, mọi diễn viên khác đều đã trở về khách sạn, chỉ còn đạo diễn, các trợ lí cùng Doãn Minh Dương, Thanh Mộc Tinh, Hàn Minh Triết và Lăng Linh Sương ở lại.
Sau khi đóng hết cảnh quay ở đây cũng tầm 8 giờ tối, nhóm nhỏ bọn họ cùng vào bên dưới khách sạn ăn tối.
Tầm Sơn và bốn người họ một bàn, bên kia là các trợ lí, người đại diện một bàn.
Thanh Mộc Tinh nhìn những món ăn trên bàn, thật sự rất đói, cả tuần nay đều chưa ăn ngon lần nào, đã vậy còn quay quần quật. Cái bụng đói meo kêu lên một tiếng kháng nghị.
Cô gặp một miếng cá sốt bỏ lên miệng nhai nhai nuốt vào bụng, không ngờ cơn buồn nôn lại kéo đến.
“Ưm!”
Cô bụm miệng bỏ chạy vào nhà vệ sinh, bỏ lại bốn con người nheo mắt ngơ ngác.
Lăng Linh Sương lắc đầu thở dài, cố nói cho ai kia nghe thấy.
“Tội nghiệp con bé, suốt ngày quay phim cực khổ lại còn bị thai nghén, không ai để tâm đến hết!”
Tầm Sơn và Hàn Minh Triết quan sát sắc mặt của Doãn Minh Dương.
Anh bình thản gấp đồ ăn bỏ vào miệng chẳng nói lời nào nhưng ai cũng thấy được sự căng thẳng dẫn đến cứng ngắt của anh.
Thanh Mộc Tinh đi ra với vẻ mặt xanh xao, Lăng Linh Sương hỏi hang cô.
“Em bị như này đã lâu chưa?”
Cô đáp bằng giọng mệt mỏi.
“Mới hai tuần nay thôi! Không sao đâu chị!”
“Không sao cái gì mà không sao? Bữa ăn nào cũng như này thì sao có chất dinh dưỡng nuôi...nuôi cơ thể!”
Lăng Linh Sương định nói quỵt tẹt ra nhưng cô lại nghĩ, người nói với Thanh Mộc Tinh tin vui này đầu tiên chính là Doãn Minh Dương mới phải.
“Không sao, em có thể ăn cháo!”
Lời nói chưa kịp rời khỏi miệng thì Doãn Minh Dương đã kêu phục vụ đến gọi một phần cháo, ba con người kia nhìn thấy hành động của anh không khỏi thầm cười trong lòng.
Ừm thì lần đầu làm ba, có chút bỡ ngỡ một tí cũng không sao.
Trong đầu Thanh Mộc Tinh bây giờ là một dấu chấm hỏi lớn, cô cảm nhận bốn con người này như là giấu diếm cô điều gì đó.
Tô cháo yến mạch thơm lừng bốc khối được đặt trước mặt, cô vui vẻ múc một muỗi thổi thổi đưa lên miệng, cố nuốt xuống. Suốt ngày ăn cháo như thế đương nhiên cô rất ngán, nhưng mà đói quá thì cũng cố chịu thôi.
Thấy cô khó khăn ăn như thế, Doãn Minh Dương có chút sót lòng, mấy ngày nay anh đã quá vô tâm với cô, còn không biết cô có đứa bé trong bụng, bị hành hạ thê thảm như vậy.
Nhưng mà...anh đã làm cha rồi sao? Điều này không chân thực chút nào!
...