Ông Xã Tôi Là Nam Thần

Chương 2: Chương 2: Đau lòng




Mộc Tinh chợt nhớ đến anh vẫn còn ở cạnh bờ hồ công viên ấy mà khóc nấc không biết làm sao tay mở điện thoại gọi cho Phương An Nhiên.

- Nhiên Nhiên, cậu...cậu có nghe không?

Nghe được giọng nói nghẹn ngào của cô đầu dây bên kia, Phương An Nhiên hoảng hốt.

- Mình đây, cậu làm sao vậy? Đừng có dọa mình.

- Cậu làm ơn nói với anh Lâm Vũ đến công viên Lạc Ái đưa anh Minh Dương về dùm mình đi. Đừng nói mình kêu nhé!

- Tại sao lại không nói?

- Cậu hứa với mình đi!

Nghe tiếng khóc của Thanh Mộc Tinh, Phương An Nhiên cũng không còn cách nào.

- Được được!mình gọi liền! Cậu phải bình tĩnh, mình không biết cậu và anh Minh Dương bị làm sao nhưng mình biết hai người rất yêu nhau, có chuyện gì thì từ từ nói với nhau nhé!

- Đã không còn cách nào rồi, hức...hức!

- Chuyện gì xảy ra vậy?

Mộc Tinh cúp máy, chẳng có can đảm nói với Phương An Nhiên rằng bản thân đã độc ác nói ra lời chia tay, làm cho người mình yêu đau khổ đến điên cuồng ở dưới hồ nước tìm kiếm vật định tình giữa hai người. Tim cô đau thắt lại, hai mắt đã khô đến đau rát không còn nước mắt để rơi.

Công viên Lạc Ái.

Nhận được cuộc điện thoại cấp bách của Phương An Nhiên, tuy không hiểu chuyện gì nhưng Lâm Vũ đã đến nơi ngay lập tức. Đập vào mắt anh là hình ảnh người bạn thân kiêm học trưởng trường học mình tính tình vốn ôn hòa nhã nhặn đang điên cuồng lặn lội dưới hồ nước.

- Doãn Minh Dương! Cậu làm cái quái gì vậy? Mau lên đây đi!

Mặc kệ tiếng hét của Lâm Vũ. Doãn Minh Dương cứ lặn hụp dưới nước như thế giới này không tồn tại vậy, thứ mà duy nhất anh muốn xuất hiện là chiếc nhẫn của cô vì đó là minh chứng cho lời thề nguyện của hai người.

- Doãn Minh Dương! Cậu điên rồi.

Đúng, anh điên rồi, điên thật rồi, là điên vì cô gái đó. Chỉ chính thức yêu nhau chưa đến một năm mà anh đã trao trọn con tim cho cô rồi bị dày vò đến bán sống bán chết như vậy.

Thấy bạn thân mình vẫn điên cuồng như thế, Lâm Vũ không còn cách nào đành nhảy xuống hồ lôi Doãn Minh Dương lên.

- Này cậubị điên à? Lên đi, chẳng phải hôm nay là ngày mày chính thức tỏ tình Mộc Tinh sao? Bây giờ mày làm cái quái gì vậy hả?

- Không được, phải tìm chiếc nhẫn đó. Cô ấy đã từng nói nó chính là tình yêu của cô ấy và tôi. Mất nó rồi tôi và cô ấy phải làm sao đây?

Anh lại lặn xuống nước mò mẫn chiếc nhẫn. Kì lạ thay anh đã mò cả trăm lần mọi ngóc ngách ở cái hồ này nhưng chẳng phát hiện gì ngoài rông rêu. Thấy thế Lâm Vũ trực tiếp loi đầu anh lên và hét vào mặt anh.

- Mất chiếc này thì mua chiếc khác, mày coi trọng làm gì. Miễn là Mộc Tinh vẫn yêu mày là được rồi. Đừng điên khùng nữa.

Anh chợt nhớ đến lời nói của cô “Tôi không yêu anh“. Ha! lại nữa rồi, nước mắt anh cuốn theo vài vọt nước trong hồ dính trên mặt rơi xuống. Lâm Vũ đứng bên cạnh tưởng rằng nhìn lầm. Anh chưa bao giờ khóc trước mặt ai ngay cả người thân bạn bè anh.

- Làm sao vậy?

- Cô ấy không yêu tao!

- Sao mày lại nghi ngờ tình yêu của Mộc Tinh chứ? Em ấy rất yêu mày đó mày không nhớ sao? Em ấy đã từng chăm sóc mày khi sốt, từng lén sau mày khi ra về, từng làm đồ ăn đưa đến tận nơi mày ở, từng an ủi khi mày buồn,... Mày không còn nhớ?

- Haha! Đều là giả dối, giả dối cả!

Được rồi lên bờ nói tiếp.

Quán rượu Fire.

- Những gì mày nói là thật? Em ấy mà lại nói ra những lời tàn nhẫn như vậy sao?

Doãn Minh Dương trầm ngâm chỉ biết uống rượu không nói gì cả.

- Đừng buồn nữa, loại phụ nữ giả tạo thanh thuần như vậy nên chia tay càng sớm càng tốt. Trên đời này biết bao nhiêu người tốt chờ mày.

Anh vẫn như vậy uống hết chai này đến chai khác mặt kệ cuộc sống này đang diễn ra như nào. Anh muốn mượn men rượu để quên đi cô. Cô gái đã cho anh cảm nhận được mình là người hạnh phúc nhất thế gian rồi đẩy anh xuống nơi địa ngục tâm tối.

Lâm Vũ nhìn người bạn trước mắt không khỏi đau lòng thay. Thì ra sự đơn giản thanh thuần ngây thơ dịu dàng kia là lớp mặt nạ dày cợm mà Thanh Mộc Tinh ngụy trang, đúng là hoàn toàn xuất sắc, xuất sắc đến mức khiến người đàn ông trước giờ không biết rơi nước mắt là gì đau lòng đến chết tâm như vậy.

- 12 giờ khuya rồi, chúng ta về thôi.

- Chủ quán! Cho tôi thêm chai nữa.

- Mẹ nó vì loại người phụ nữ đó mà cậu muốn dày vò bản thân đến chết sao?

Doãn Minh Dương đờ đẫn ngã xuống mặt bàn lạnh lẽo bất tĩnh. Lâm Vũ thở dài đưa cậu về Doãn gia tiện cho việc săn sóc.

Doãn gia.

- Thằng bé bị làm sao vậy?

Bà nội Doãn hốt hoãn nhìn cháu trai mình rồi nhìn Lâm Vũ. Bình thường Doãn Minh Dương chỉ ở kiến túc xá rất ít khi về nhà mà bây giờ lại về trong tình trang say sỉn thế này.

- Cậu ấy uống sai nên cháu đưa cậu ấy về.

- Người đâu đưa đại thiếu gia lên phòng.

- Trời cũng đã tối rồi hay cháu ở lại đi!

- Vâng ạ, để cháu ở cùng Minh Dương chăm sóc cậu ấy.

Bà Doãn nhìn Lâm Vũ với khuôn mặt biết ơn.

- Cảm ơn cháu.

- Không có gì đâu bà!

Phòng Doãn Minh Dương.

- Có chuyện gì vậy mẹ?

Mới chợp mắt được chẳng bao lâu thì người hầu đã gọi dậy nói thiếu gia đã say khước trở về. Bà ta tuy có bực bội nhưng vì bà nội Doãn kêu người đến báo tin nên nể mặt mũi một chút.

- Còn có chuyện gì? Con chị say sỉn thế kia chị còn có tâm trạng để ngủ à?

- Thằng bé sao lại say thế này?

Biết rằng chính mình đã hại con trai ra nông nổi này nhưng bà vẫn giả bộ. Tay che miệng rồi đến sờ trán Doãn Minh Dương.

- Sao lại nóng thế này? Người đâu, mang chậu nước ấm với khăn đến đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.