Ông Xã Tôi Là Nam Thần

Chương 116: Chương 116: Đi cùng cô




Vừa mới cúp máy quay lưng vào, Thanh Mộc Tinh thấy Doãn Minh Dương đang đứng sau cô thì giật mình đánh rơi điện thoại xuống đất.

Anh cúi người nhặt nó lên đưa cho cô. Nhìn mái tóc ướt sũng đang rơi tí tách ướt cả một mảng áo. Doãn Minh Dương nhíu mày khó chịu.

“Em có biết lạnh không? Còn ở đây hóng gió, nhỡ bị cảm thì làm sao?”

Thanh Mộc Tinh mím môi cúi mặt như một đứa trẻ bị mắng. Thấy bộ dạng này của cô, Doãn Minh Dương cũng chẳng nở mắng nữa nắm tay cô dắt vào trong đóng kín cửa ban công lại, hạ thấp điều hòa xuống.

Ấn Thanh Mộc Tinh ngồi xuống giường, anh lấy máy sấy tóc cấm điện rồi dịu dàng sấy khô cho cô.

Tiếng động ù ù vang lên bên tai, cảm nhận được sự dịu dàng khi anh vuốt lấy những lọn tóc dài của mình, khóe môi chợt cong nhẹ.

Khi đã làm khô tóc, anh cuộn máy sấy lại cất vào hộp gọn gàng rồi đến tủ quần áo lấy cho Thanh Mộc Tinh một bộ đồ ngủ khá dày đưa trước mắt cô.

“Thay đồ đi! Áo em ướt rồi!”

Nhận lấy quần áo từ Doãn Minh Dương, trong lòng không khỏi ấm áp. Sau đó anh cũng lấy đồ vào phòng tắm.

Khi Doãn Minh Dương bước ra khỏi phòng đã là nửa tiếng sau.

Nhìn cô đã mặt bộ quần áo anh đưa thì an tâm, đi đến bên giường tắt đèn phòng, vòng tay ôm cô vào lòng hít lấy mùi hương dịu nhẹ riêng biệt của Thanh Mộc Tinh, bỗng dưng anh hỏi.

“Em lại định trốn anh đi Thừa Châu nữa à?

Giật nhẹ người một cái, Thanh Mộc Tinh mím môi không biết nói lời nào. Vậy cuộc điện thoại vừa rồi anh đã nghe thấy?

Xoay người về phía sau nhìn anh bằng đôi mắt hối lỗi, cô thú nhận tội tình.

“Dương! Em sai rồi!”

Vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của cô, anh vẫn là không nở trách khứ cô gái nhỏ này nên nhẹ giọng hỏi.

“Tinh Tinh! Em có tin tưởng anh không?”

Cô lập tức gật đầu không hề do dự khẳng định chắc nịch.

“Em đương nhiên là tin anh rồi!”

“Vậy tại sao em không nói cho anh biết!”

Cô chui vào người anh cọ co làm nũng.

“Người ta là sợ anh phiền thôi! Đừng hiểu lầm em, em là tin tưởng anh nhất!”

Thơm lên mái tóc mềm mượt, Doãn Minh Dương ôm chặt cô vào lòng.

“Sau này không như thế nữa, biết chưa?”

“Dạ!”

Cô chủ động hôn lên môi anh làm Doãn Minh Dương có chút bất ngờ, một lúc nhanh chóng tiếp nhận đảo khách thành chủ ôm lấy cô hôn nồng nhiệt, đến rất lâu cả hai mới chịu buông môi nhau ra.

Đôi mắt sáng như sao trời của Doãn Minh Dương nhìn chằm chằm cô gái bé nhỏ của mình cất lời.

“Ngày mai anh đi cùng em!”

Thanh Mộc Tinh mím môi.

“Vậy...anh không bận việc sao?”

Gõ yêu lên trán cô một cái, Doãn Minh Dương mỉm cười.

“Làm sao mà không bận được, nhưng anh có thể dời đi. Thanh Mộc Tinh! Cảnh cáo em lần nữa, không được giấu anh chuyện gì có biết không?”

Cô ngoan ngoãn gật đầu đáp một tiếng “dạ”, chui rút vào lòng anh chìm sâu vào giấc ngủ.

Thấy Thanh Mộc Tinh đã ngủ say, Doãn Minh Dương mở điện thoại nhỏ giọng nói với Lục Tấn đặt vé máy bay cho hai người.

________________

Sáng ra cô cùng anh dậy sớm sắp xếp hành lý ra sân bay.

Cả hai ăn vận kín mít nhưng chẳng giấy được con mắt tinh tường của một số người.

Họ xúm lại hò hét tên hai người, bao quanh chụp hình, có vẻ rất thích cặp đôi này.

Đến cả hơn nửa tiếng sau mới được lên máy bay. Ngồi trong một khoang VIP đặc riêng có giường nằm, Thanh Mộc Tinh vui vẻ kéo vali đến đó ngã người nằm xuống nhìn khung cảnh ngoài cửa.

Doãn Minh Dương cũng đi đến vuốt tóc cô hỏi.

“Em có bị say máy bay không?”

Bởi vì có một số người không quen loại phương tiện này, bị say máy bay, nên Doãn Minh Dương hỏi cô một tiếng phòng hờ cô khó chịu.

Thanh Mộc Tinh lắc đầu.

“Không có đâu!”

Bên ngoài liền vọng đến tiếng của tiếp viên thông báo liên tục nhắc nhở mọi người chuyến bay sắp cất cánh.

Chiếc máy bay to lớn từ từ chạy dọc theo đường bay lấy đà bay chậm rãi lên không trung.

Thanh Mộc Tinh có đi máy bay vài lần nhưng không được chứng kiến thoải mái cảnh tượng đẹp đẽ ngoài cửa sổ như này bởi cô không được ở phòng riêng, ngồi chung với mọi người trên máy bay không có chỗ nghỉ lưng rất mệt.

Nhìn cô đang vui vẻ đặt sát tay lên cửa sổ ngắm nhìn cảnh đẹp ngoài cửa, Doãn Minh Dương đi đến từ phía sau ôm lấy Thanh Mộc Tinh cong môi.

“Vậy anh sẽ mua cho em một chiếc chuyên cơ nhé! Đảm bảo sẽ hiện đại và đẹp mắt hơn mấy cái máy bay này!”

Nghe lời anh nói, Thanh Mộc Tinh quay lại nhìn anh bằng con mắt kinh ngạc. Gì chứ? Mua cho cô một chiếc máy bay? Một chiếc cỡ mấy trăm triệu USD, cô có cần đến nó đâu mà mua?

Thanh Mộc Tinh lập tức lắc đầu từ chối.

“Không cần đâu! Em rất ít khi đi máy bay, đừng mua, rất phung phí!”

Doãn Minh Dương không nói gì tựa cằm lên đầu cô cùng ngắm nhìn cảnh vật ngoài cửa.

Một lúc sau Thanh Mộc Tinh nói buồn ngủ, Doãn Minh Dương liền đưa cô lên giường dỗ cô ngủ say.

Khi máy bay đã hạ cánh, anh đánh thức cô dậy. Bắt một chiếc taxi đi thẳng đến nhà Cung Dực mà không báo trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.