Đoàn quay phim vẫn hoạt động suốt cả tuần. Hôm nay mọi người được nghĩ sớm, chỉ mới có hai giờ chiều.
Bên ngoài đột nhiên bàn tán xôn xao, ra là Tôn Nguyên đến tìm Lăng Linh Sương, hẹn cô đi ăn một bữa cơm.
Lăng Linh Sương ngại ngần từ chối, cô không muốn dính tin đồn với một ai nữa tránh phiền phức không đáng có, nhưng Tôn Nguyên nằng nặc muốn cô đi, không chịu rời khỏi. Lăng Linh Sương không còn cách nào, miễn cưỡng đồng ý nhưng cô có một yêu cầu là cho Thanh Mộc Tinh cùng đi theo.
Dĩ nhiên Thanh Mộc Tinh đi cùng thì Doãn Minh Dương cũng đi theo cô. Thấy Tôn Nguyên đến gạ gẫm Lăng Linh Sương, Hàn Minh Triết không dễ chịu chút nào, anh đột nhiên cũng đòi đi theo làm cả đám bọn họ không khỏi kinh ngạc.
Tôn Nguyên tuy không bằng lòng nhưng vẫn bằng mặt. Họ hẹn nhau ở Kim Hải cùng ăn chiều.
Từng người một thay phiên gọi món. Tôn Nguyên tự hứa là sẽ bao mọi người.
Mang trong lòng đầy khinh bỉ cùng ghét bỏ, Hàn Minh Triết cố ý gọi thật nhiền món ăn vừa mắc tiền bày đầy trên bàn.
Tôn Nguyên vô cùng không vui, biết Hàn Minh Triết là cố tình nhưng hắn chẳng nói được gì. Không khí vô cùng im lặng, bọn họ chỉ biết nhìn nhau.
Tôn Nguyên múc cho Lăng Linh Sương một chén lẩu chua cay mà cô thích cố ý nói.
“Còn nhớ lúc trước em thích nhất là món này, còn đòi anh thường dẫn em đi ăn. Nào! Em ăn đi!”
Đột nhiên chén lẩu bị một bàn tay rắn c chặn lại.
Hàn Minh Triết lên tiếng.
“Linh Sương không ăn được!”
Tôn Nguyên chau mày.
“Sao lại không ăn được?
“Món này rất cay!”
“Cô ấy rất thích ăn cay!”
Hàn Minh Triết không chịu thua, vẫn nghênh mặt.
“Thì sao? Thức ăn cay không tốt cho sức khỏe, rất nóng nảy. Lúc trước anh làm bạn trai cô ấy mà không biết điều này để cô ấy ăn cay như thế sao?”
Hàn Minh Triết lấy một cái bát để trước mặt Lăng Linh Sương, nhìn tổng thể đống thức ăn trên bàn, chần chừ không biết phải gấp gì cho cô.
Thanh Mộc Tinh cố tình chỉ vào một món giúp anh. Hàn Minh Triết vui mừng trong lòng, gắp một miếng súp lơ xào thịt bò cho Lăng Linh Sương.
“Em ăn đi! Món này rất tốt cho sức khỏe!”
Lăng Linh Sương mấy ngày trước có tìm hiểu qua những món ăn tốt cho bà bầu trong ba tháng đầu, trong đó có món súp lơ xào thịt bò này.
Nhìn hai cái bát đặt trước mặt mình, Lăng Linh Sương chần chừ giây lát, cô nghĩ đến đứa bé trong bụng nên biết phải ăn thứ gì tốt.
“Lúc trước đúng thật em thích ăn cay nhưng mà khẩu vị của em đổi rồi!”
Cầm lấy cái bát, Cô gấp một miếng cải vào miệng, sau đó ăn một miếng thịt bò. Mùi bò bị vị của súp lơ làm dịu lại cộng với thịt được xử lí không bị tanh nên Lăng Linh Sương có thể ăn được.
Lâu ngày bị bảo bảo trong bụng hành hạ, nay được ba nó gấp thức ăn, nó rất biết nghe lời không hành mẹ nó nữa. Lăng Linh Sương cũng vì thế mà ăn rất ngon. Nhìn cô ăn ngon như thế, Hàn Minh Triết vui vẻ mỉm cười.
“Ăn từ từ thôi, lại hết tôi gấp cho em!”
Dùng khăn giấy chậm rãi lau miệng cho cô, ánh mắt Hàn Minh Triết lộ rõ vẻ yêu chiều. Cô gái này ăn nhiều như thế thảo nào đã mũm mỉm hơn trông thấy.
Được anh lau miệng, Lăng Linh Sương có chút ngại, chỉ biết cúi đầu ăn.
Vừa hết, anh lại gấp cho cô một miếng khác nhưng đã không kịp, Tôn Nguyên gấp cho cô một miếng cá sốt.
Nhìn hai người đàn ông cứ tranh nhau gấp thức ăn cho Lăng Linh Sương mà không động đến một món nào, Thanh Mộc Tinh vô cùng nể phục cô ấy.
Doãn Minh Dương bỏ vào bát cô một miếng thịt nhắc nhở.
“Em ăn đi, đừng lo chuyện bao đồng!”
“Em biết rồi!”
Nhìn miếng cá sốt trong bát, Lăng Linh Sương chần chừ một lúc.
Tôn Nguyên cất lời.
“Cá có nhiều chất dinh dưỡng hơn thịt bò, em ăn đi!”
Không muốn phụ lòng tốt của Tôn Nguyên, Lăng Linh Sương gấp miếng cá bỏ vào miệng, mùi vị tanh nồng sọc lên mũi làm cô khó chịu, cơn buồn nôn quen thuộc lại truyền đến.
Cô bụm miệng đứng dậy chạy ra ngoài.
Sao thế?”
Hàn Minh Triết lo lắng nhìn theo, Tôn Nguyên nheo mi suy nghĩ gì đó, sau cùng nhìn qua Hàn Minh Triết một cái.
Khi Lăng Linh Sương quay lại, Tôn Nguyên đưa cho cô một ly nước hỏi hang.
“Em sao thế?”
Cô cười nhẹ rồi lắc đầu.
“Chỉ là em không khỏe một chút!”
...
Sau khi kết thúc buổi ăn, Tôn Nguyên và Hàn Minh Triết dành giật đưa Lăng Linh Sương về, cô đau đầu thở ra một hơi.
Hàn Minh Triết kéo tay cô lên tiếng.
“Để tôi đưa em về nhà!”
“Để tôi!”
Tôn Nguyên nói nhỏ vào tai Lăng Linh Sương.
“Tôi có chuyện muốn nói riêng với em!”
Cô quan sát Hàn Minh Triết một lúc rồi kéo tay anh ra khỏi tay mình.
“Được rồi, tôi cùng về với Tôn Nguyên!”
Lộ rõ vẻ không vui trên mặt nhưng Hàn Minh Triết tôn trọng sự lựa chọn của cô không níu kéo nữa, tự nhiên xoa đầu Lăng Linh Sương.
“Vậy em về cẩn thận!”
Ánh mắt như phi đao phóng lên mặt Tôn Nguyên rồi xoay người rời đi.
Dẫn Lăng Linh Sương vào xe, Tôn Nguyên không khởi động, chỉ nhàn nhạt hỏi cô một câu.
“Em có thai?”