Khi Hàn Minh Triết tắm xong đã là 20 phút sao, Lăng Linh Sương rất ngoan ngoãn ăn hết hai cái bánh, còn một cái đưa cho anh.
Hàn Minh Triết lắc đầu không ăn, cô lại chủ động đút cho anh, thấy cô có lòng như thế, anh miễn cưỡng cắn một cái chê bai.
“Chẳng ngon bằng thức ăn anh nấu chút nào, vậy mà em cũng ăn?”
Cô mỉm cười gật đầu.
“Đúng vậy, chẳng ngon bằng thức ăn anh nấu chút nào!”
Quan sát nét mặt tươi tắn của cô, Hàn Minh Triết đột ngột ôm Lăng Linh Sương vào lòng nhỏ giọng.
“Linh Sương! Cho anh một cơ hội có được không? Anh yêu em mất rồi!”
Mi mắt cô khẽ run rẩy, nhịp tim cũng vì thế mà đập nhanh, cô không nói gì, cứ im lặng, điều này càng làm cho Hàn Minh Triết lo lắng.
“Anh biết em không thích anh, em ghét anh, nhưng mà cho anh thời gian để em yêu anh nhé!”
Lăng Linh Sương thẳng thừng đáp lại anh.
“Không!”
Chau mày nhìn cô, anh buồn bã cuối mặt. Đôi tay nhỏ nâng đầu anh lên, cô mỉm cười.
“Tại sao phải cho anh thời gian khi em đã yêu anh rồi chứ?”
Nheo mắt khó hiểu với cô, Hàn Minh Triết hỏi lại.
“Em nói gì?”
Khuôn miệng xinh đẹp khẽ cong lên, cô to giọng hét lớn.
“Hàn Minh Triết! Em yêu anh!”
Hạnh phúc sắp phát khóc đến nơi, anh ghì chặt người Lăng Linh Sương vào lòng
“Cảm ơn em!”
Dụi đầu vào lồng ngực ấm áp, cô dịu giọng.
“Minh Triết! Em có chuyện này muốn nói với anh!”
Hôn khẽ lên mái tóc của cô, ngắt chóp mũi nhỏ một cái, anh cất lời.
“Em nói đi!”
Cầm lấy bàn tay to lớn của Hàn Minh Triết đặt lên bụng mình, Lăng Linh Sương mỉm cười.
“Ở đây có kết tinh tình yêu của chúng ta!”
“Kết tinh tình yêu?”
Anh chau chặt mày, không hề hiểu ý Lăng Linh Sương nói, cô cốc nhẹ vào đầu anh chê bai.
“Đầu anh làm bằng bã đậu à? Nghe cho rõ đây!”
Chần chừ một lúc, cô ngại ngùng nhỏ giọng.
“Em...có thai rồi!”
Hàn Minh Triết như bị sét đánh ngang tai, mặt anh tái méc, đơ cả người.
Chứng kiến bộ dạng này của anh, Lăng Linh Sương cười đến không ngâm được mồm.
“Em...em nói thật chứ? Anh...anh được làm cha rồi?”
Bụm miệng cố nhịn cười, cô gật đầu.
“Đúng vậy! Anh được làm cha rồi! Bảo bảo của chúng ta đã hơn ba tháng!”
Anh vui đến phát khóc dùng tay sờ lên bụng cô vui mừng nói lại một lần nữa.
“Linh Sương! Anh được làm cha rồi!”
Lau nước mắt cho Hàn Minh Triết, Lăng Linh Sương trêu anh.
“Anh đã làm cha mà mít ướt thế kia, bảo bảo thấy sẽ cười cho mà xem!”
“Được, anh không khóc nữa! Nhưng em đã biết mình có thai mà vẫn giấu anh?”
Cô ngước mặt, cắn môi nhìn vẻ mặt tức giận của anh thú nhận tội lỗi.
“Xin lỗi, em sai rồi! Lúc trước em nghĩ chúng ta không hợp nhau nên muốn nuôi con một mình, không ngờ bây giờ đã khác, em...em...”
Hôm lên môi cô một cái, anh ôm cô vào lòng, xoa lấy cái bụng hơi nhô lên kia.
“Được rồi! Anh không trách em, lúc đó cũng là anh không tốt nên mới khiến em có ý nghĩ như vậy. Anh hứa từ nay về sao sẽ xem hai mẹ con em là quan trọng nhất trên đời này!”
Lăng Linh Sương không nói gì, chỉ gật đầu nhẹ. Bây giờ cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Vì có anh, căn nhà hiêu quạnh của cô được ấm áp hơn hẳn, ngay cả con tim cũng được sưởi ấm dễ chịu hơn.
Từng là một người cô ghét nhất nhưng giờ đây, anh là người mà cô yêu đến hết cuộc đời này.
Thơm nhẹ lên trán của Lăng Linh Sương, anh hỏi.
“Em nghĩ gì đó!”
Lăng Linh Sương nhìn anh khẽ nói.
“Em nghĩ đến một câu 'ghét của nào trời trao của đó!'”
Cười thành tiếng xoa đầu cô, anh cất lời.
“Lúc trước em là kiếm chuyện với anh trước đó nhé!”
Cô bĩu môi cãi lại.
“Là em thấy nh không vừa mắt đó! Nhưng em là con gái, anh vẫn chấp nhất sao?”
Thở dài lắc đầu, Hàn Minh Triết nhận lỗi.
“Được, được! Đều là anh sai, là anh không tốt! Em nói gì cũng đúng!”
Lăng Linh Sương hài lòng ôm chặt anh, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn.
“Phải thế chứ!”
Anh híp mắt hỏi cô.
“Lúc nảy em nói bảo bảo đã hơn ba tháng rồi phải không?”
Không chần chờ lâu, Lăng Linh Sương đáp lời.
“Đúng vậy!”
Bỗng dưng Hàn Minh Triết đỡ người cô ngồi dậy, nhìn Lăng Linh Sương bằng ánh mắt thèm thuồng rồi cất giọng.
“Linh Sương! Lúc trước anh và em cùng nhau tạo ra bảo bảo, hình như thần trí của em không được tĩnh táo cho lắm nên không cảm nhận rõ có đúng không? Bây giờ anh cùng em ôn lại nhé!”
Cô kinh hãi, cứng miệng nhìn anh.
“Không...không được, như vậy sẽ ảnh hưởng đến đứa bé!”
Đỡ cô ngồi lên đùi mình, hôn lên đôi môi mềm mại một cái.
“Chẳng phải nó đã hơn ba tháng rồi sao?”
Lăng Linh Sương vẫn không chịu.
“Không được đâu! Em...”
Không đợi cô nói hết, Hàn Minh Triết đã khóa môi Lăng Linh Sương bằng một nụ hôn cuồng nhiệt khiến cô bất ngờ, chỉ biết trợn to mắt nhìn lấy khuôn mặt phóng đại của anh trước mắt mình.