Ông Xã Tôi Là Nam Thần

Chương 86: Chương 86: Hạ thuốc




Mấy ngay nay, bọn họ đều ăn cùng nhau, ngủ cùng nhau, đóng phim cùng nhau. Quan hệ của bọn họ tiến triển không tệ nhưng Thanh Mộc Tinh cảm thấy được giữa anh và cô như có bức tường che chắn ở giữa. Khiến anh không thể hoàn toàn mở lòng với mình như trước đây.

Nhưng cô đã quyết tâm sẽ đánh vỡ bức tường đáng ghét ấy để anh có thể hoàn toàn tin tưởng mình.

Vì quyết định đó, cô đã báo với Vương Lệ, nói mình muốn tham gia vào việc tìm kiếm mẹ ruột của anh. Bà cũng không nói gì liền đồng ý.

Hôm nay, Tầm Sơn đặt phòng bao ở Kim Hải đãi tất cả mọi người trong đoàn làm phim.

Mọi người tập trung ngồi đầy cả ba cái bàn lớn.

Chế tác vui vẻ nâng ly hô to.

“Mọi người ơi! Hôm nay chúng ta được thoải mái một ngày, không say không về nhé!”

Tất cả đều hoan hô kịch kiệt cụng ly với nhau, tiếng thủy tinh chói tay vang dội.

Nhìn thấy Thanh Mộc Tinh uống cạn cả ly rượu vô cùng đơn giản, Doãn Minh Dương không vui. Từ khi nào cô lại uống rượu giỏi đến thế? Nhớ lúc trước, đến cả một giọt rượu cô cũng chẳng thể đụng đến được.

Mọi người thi nhau mời rượu Doãn Minh Dương, tửu lượng anh khá tốt nên cũng chẳng say là bao.

Thanh Mộc Tinh cũng thế, nhiều người vô cùng quý mến cô, ép cô uống say.

Lăng Linh Sương đưa cho cô một ly rượu khác loại cất lời.

“Tinh Tinh! Rượu này vô cùng ngon, em uống thử đi!”

Thanh Mộc Tinh vui vẻ nhận lấy ly rượu, vừa nâng ly lên định uống thì phát hiện dưới đáy ly có một chút bột màu trắng. Mi tâm xinh đẹp khẽ động đậy, phát hiện ra ý đồ xấu của Lăng Linh Sương.

Cô nhẹ cong môi buông ly rượu xuống cất lời.

“Từ nảy đến giờ em uống nhiều rượu quá, có chút chóng mặt, hay chị uống đi!”

Khuôn mặt Lăng Linh Sương thoáng cứng ngắt sau đó gượng cười.

“Chị còn thấy em tĩnh táo lắm cơ mà? Nào, uống đi, hôm nay là ngày vui!”

Doãn Minh Dương đột nhiên cất lời khiến mọi người có chút kinh ngạc.

“Cô ấy đã nói không uống thì đừng cưỡng ép!”

Lăng Linh Sương sững sốt vào giây, vị nhân vật lớn này ra mặt nói giúp Thanh Mộc Tinh?

Nghe anh nói, mọi người mới chú ý đến vấn đề này liền hùa theo nói với Lăng Linh Sương.

“Nếu cô ấy đã say rồi thì đừng ép nữa, ngược lại là cô đó ảnh hậu Lăng, xem xem nảy giờ cô uống hơi vị ít đó, nào nào, cụng ly!”

Lăng Linh Sương lắc đầu nhìn vào hai con người vô tâm kia. Vì có lòng tốt muốn gắn kết hai người họ mà cô đã lén lút bỏ thuốc kích dục vào ly rượu này, thế mà bọn họ cắn ngược lại cô.

“Sao thế ảnh hậu? Cô chê tôi không đủ trình mời rượu cô à?”

Người kia thoải mái trêu đùa. Lăng Linh Sương liền lắc đầu.

“Làm gì có, chỉ là tôi hơi mệt một chút thôi!”

“Mặc kệ là lí do gì, ảnh hậu, cô phải uống với tôi một ly!”

Người kia vẫn không chịu buông tha, một hai ép cô uống cho bằng được, vòng vo cả mười phút đồng hồ Lăng Linh Sương hết cách cắn chặt răng đưa ly rượu lên uống cạn.

Thanh Mộc Tinh thầm cười trong lòng, nhân cơ hội này, cô phải tìm cách thoát ế cho bà chị mình mới được. Đôi mắt nhìn đến Hàn Triết đang thong thả trò chuyện với mọi người ngập tràn bí hiểm.

Quả nhiên mười lăm phút sau, thuốc đã có tác dụng. Người Lăng Linh Sương bức rức khó chịu. Thanh Mộc Tinh vờ kinh ngạc nói.

“Chị Linh Sương có vẻ say rồi, em đưa chị ấy đi phòng nghỉ ngơi nhé!”

Mọi người không để ý gì nhiều, Thanh Mộc Tinh liền dìu Lăng Linh Sương lên phòng đỡ cô nằm xuống, đắc ý nhìn khuôn mặt đỏ rần kia.

“Chị xem có phải gậy ông đập lưng ông không? Đêm nay còn dài, chị từ từ tận hưởng đêm xuân đáng giá ngàn vàng nhé!”

Lăng Linh Sương không ngờ Thanh Mộc Tinh phát hiện được thầm mắng: “Con ranh quỷ quyệt, chị là muốn tốt cho em mà!”

“Thanh Mộc Tinh! Em dám!”

“Chị cũng đã sắp 30 rồi đến bạn trai còn không có thì không hay, để em may mối cho chị nhé! Yên tâm đối tượng em chọn phải là vô cùng tốt. Chị chỉ cố gắng trong đêm nay thôi là đã có chồng rồi, không chừng còn có thêm tiểu bảo bối cho em bế nữa!”

Nói xong, cô nhanh chân đi ra ngoài. Lăng Linh Sương khó chịu muốn phát khóc, không thể nói thêm lời nào.

Xuống dưới phòng bao, cô đi một mạch đến chỗ Hàn Minh Triết nói nhỏ vào tai anh gì đó, sau đó anh liền đứng lên đi cùng cô.

Doãn Minh Dương chau mày nhìn bọn họ, trong lòng thầm khó chịu, hai người này lúc nào mà thân thiết vậy chứ?

“Tinh Tinh, em có chuyện gì muốn nói với anh?”

Cô cong môi cất lời.

“Chuyện là thế này, Lăng Linh Sương chị ấy gặp một chút khó khăn, anh giúp chị ấy nhé!”

Hàn Minh Triết chau mày.

“Khó khăn gì chứ? Sau lại nhờ anh? Với tính cách của cô ta dù trời có sập cũng không nhờ anh đâu!”

“Vì vậy em mới giúp chị ấy nhờ anh đây này! Chuyện này chỉ có anh mới giúp được thôi!”

Anh nhẹ gật đầu.

“Được rồi! Nhưng mà giúp chuyện gì mới được?”

Lòng Thanh Mộc Tinh thầm háo hức, rốt cuộc đã dính bẩy rồi. Cô chỉ tay vào căn phòng.

“Anh vào đó đi! Anh sẽ biết!”

Hàn Minh Triết khó hiểu, là chuyện gì mà thần bí như thế. Anh cất bước vào trong.

Thanh Mộc Tinh thầm cười trong lòng, đến khi anh vào phòng rồi, cánh cửa lập tức đóng lại.

Hàn Minh Triết giật mình nhìn về sau thấy cửa đã đóng chặt, trong lòng thầm cảm nhận như gặp phải nguy hiểm gì đó.

Đôi mắt nhanh chóng phát hiện Lăng Linh Sương đang nằm trên giường, nhưng trong cô không được khỏe cho lắm thì phải. Đầu tóc bù xù, thân thể đỏ rang đẫm mồ hôi.

Đi đến bên giường, anh vỗ vài cái vào má cô cất lời.

“Làm sao vậy?”

Ánh mắt Lăng Linh Sương chầm chậm mở ra, mơ hồ thấy hình bóng của Hàn Minh Triết. Con người liền nhìn xuống phần áo đã bung hai chiếc cúc lộ ra bờ ngực quyết rũ.

Cô nuốt nước bọt thèm thuồng, khí nóng trong người đột ngột tăng cao.

Đột Nhiên Lăng Linh Sương ngồi phắt dậy nhắm ngay cổ anh cúi đầu cắn mạnh một cái.

Vì đau bất ngờ, Hàn Minh Triết la lên một tiếng đẩy người cô ra hét lên.

“Cô bị thần kinh hả, tự nhiên cắn tôi?”

Lăng Linh Sương không để ý đến lời mắng chửi lại nhào vào ngực anh liếm láp hôn hít.

Hơi thở gấp gáp nóng bỏng phả vào hõm cổ khiến nó đỏ rực.

Mi tâm Hàn Minh Triết run rẩy kịch liệt.

“Lăng Linh Sương! Thì ra đó giờ cô thèm khát tôi như vậy? Đúng là biến thái!”

“Biến thái cái con mẹ anh!”

Tuy ý thức đã mơ hồ nhưng cô vẫn nhận ra được tên này là đang nói xấu mình liền mắng lại.

Cô áp môi mình vào môi anh hôn ngấu nghiến. Hàn Minh Triết to mắt nhìn khuôn mặt phóng đại xinh đẹp kia, thâm tâm đầy hỗn loạn.

Bàn tay nhanh chóng đẩy cô xuống giường rồi đứng lên.

Lăng Linh Sương thảm thương nằm ngửa trên giường rên rỉ.

“Giúp tôi!”

Lúc này Hàn Minh Triết mới nghĩ ra, chuyện Thanh Mộc Tinh nhờ anh giúp là gì, trong lòng có chút dao động nhưng không thể bỉ ổi nhân lúc người khác bị bỏ thuốc mà làm bậy được.

Anh đi nhanh ra ngoài cửa định kiếm thuốc giải cho cô nhưng cửa đã khóa chặt, trong lòng thầm mắng chửi.

“Chết tiệt! Thanh Mộc Tinh, em thật nguy hiểm!”

- >

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.