Ông Xã Tôi Là Nam Thần

Chương 57: Chương 57: Hiểu lầm




Thanh Mộc Tinh sợ hãi chạy ra khỏi quán bar ra ngoài đường lớn, cô đảo mắt thấy một chiếc taxi liền ngoắc lại, sau đó nhanh chóng lên xe đi mất.

Trong lòng cô lúc này vô cùng sợ hãi, chỉ một chút nữa cô đã trở thành một người phụ nữ nhơ nhuốt rồi, tấm thân này, cô chỉ muốn trao cho một mình Doãn Minh Dương mà thôi.

15 phút sau xe cũng đã đi đến Lệ Chi viên, Thanh Mộc Tinh trả tiền cho tài xế rồi mệt mỏi vào nhà.

Tiết Dung thấy cô từ ngoài đi vào thì bất ngờ muốn rớt tim ra ngoài, bây giờ chỉ mới năm giờ sáng, sao cô ấy lại từ bên ngoài về?

“Thiếu phu nhân, con đi đâu mà về giờ này vậy?”

Cô mỉm cười.

“Con chỉ là đưa bạn đang say rượu về nhà thôi!

“Giờ này ra ngoài rất nguy hiểm! Lần sau con đừng như thế nữa nhé!”

Cô lễ phép nói.

Con biết rồi ạ, lần sao con sẽ chú ý. Dì đang nấu thức ăn sáng sao? Để con phụ!”

Tiết Dung vui vẻ mỉm cười, đúng là Doãn gia thật có phúc khi sắp cưới được cô con dâu này.

___________-_-____________

Theo đồng hồ sinh học của Doãn Minh Dương thì sáu giờ anh đã thức dậy, dù lúc khuya về vô cùng muộn nhưng cũng không khiến anh vì thế mà ngủ dậy trễ.

Anh lập tức đi tắm rửa, khoát lên mình một bộ vest đen sang trọng như mọi ngày, anh với lấy chiếc điện thoại mở ra định thông báo Lục Tấn đến đón anh, vì lúc khuya ngủ không đủ giấc tinh thần anh không hề minh mẫn như lúc thường.

Vừa mở ra thì thấy được một tin nhắn lúc bốn giờ khuya từ một số lạ.

Doãn Minh Dương nhíu mày, ngón tay chậm rãi nhấn vào, một hình ảnh đột ngột đập vào mắt anh.

Tay Doãn Minh Dương run một cái sau đó dùng sức siết chặt điện thoại, tay bên kia cũng đã nắm thành quyền.

Ánh mắt anh hiện lên tia hung ác nhìn chằm chằm vào tấm hình đó, trên ảnh là Tần Gia Vỹ đang nằm trên người Thanh Mộc Tinh hôn cô.

Doãn Minh Dương cả người hừng hực sát khí đá mạnh cửa ra ngoài.

Dưới nhà, Thanh Mộc Tinh và Tiết Dung đã hoàn thành xong việc nấy ăn. Cô đang dọn ra ngoài bàn còn Tiết Dung đi lên gọi anh, thật lạ, sau hôm nay anh ra ngoài muộn như thế?

Nhưng đang đi trên hành lang thì đột ngột bà thấy cửa phòng Doãn Minh Dương mở ra thật mạnh, Tiết Dung sợ hãi khi thấy anh ánh mắt đáng sợ của anh.

“Dì Tiết! Đêm qua Thanh Mộc Tinh đã đi đâu?”

Tiết Dung trố mắt ngỡ ngàng, bà cảm nhận được sát khí buốt lạnh quanh người anh mà ấp a ấp úng trả lời.

“À...ừm tôi cũng không biết, lúc nảy tầm 5 giờ thấy cô ấy từ bên ngoài về!”

Như vậy xác thực là đêm qua Thanh Mộc Tinh có ra ngoài, con ở với Tần Gia Vỹ?

Doãn Minh Dương giận đến bứt rứt cả người, nhanh chân cất từng bước nguy hiểm xuống nhà.

Tiết Dung cảm thấy không ổn bèn nhanh chân chạy theo.

Trước mặt Doãn Minh Dương bây giờ là thân ảnh nhỏ nhắn của cô đang bưng thức ăn ra ngoài, trong lòng anh hừng hực lửa giận đi đến kéo lấy tay cô.

Thanh Mộc Tinh bỗng nhiên bị anh kéo tay đau đớn nhíu mày khó hiểu.

“Anh...làm sao vậy?”

Tiết Dung nhìn thấy liền mở lời giải vây.

“Thiếu gia! Những thức ăn này đều là Thiếu phu nhân nấu cho cậu đó, cậu mau ngồi xuống ăn đi!”

Doãn Minh Dương dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn xuống những món ăn dưới bàn, toàn là những thứ anh thích nhưng anh càng nhìn càng cảm thấy chán ghét, đúng là một người phụ nữ hai mặt, mới qua đêm với Tần Gia Vỹ về mà bây giờ giả bộ làm người vợ đảm đang nấu ăn.

Anh mạnh tay hất tất cả thức ăn xuống đất. Tiếng đổ bể vang trời làm cho Thanh Mộc Tinh và Tiết Dung kinh sợ.

“Thiếu gia! Cậu làm gì vậy?”

Doãn Minh Dương dùng ánh mắt sắc lạnh trừng lấy cô sau đó dùng tay nắm chặt cằm cô, anh nghiến răng ken két thốt ra lời nói sắc đá.

“Nhớ cho kĩ, dù có làm những gì thì trong mắt tôi cô cũng chỉ là hạng đàn bà dơ bẩn mà thôi!”

Sau đó anh hất cằm cô thật mạnh với lấy khăn giấy trên bàn lau bàn tay mới vừa chạm vào mặt Thanh Mộc Tinh rồi cất bước thật nhanh ra khỏi nhà.

Thanh Mộc Tinh nảy giờ vẫn trố mắt nhìn anh cho đến khi hình bóng cao lớn, tàn nhẫn kia khuất dần, những giọt nước mắt chậm rãi rơi xuống má, hai bên mặt cô bây giờ vô cùng đau đớn vì lực lúc nảy anh dùng không hề nhẹ.

Hành động của anh là sao chứ? Anh khinh thường đồ ăn cô nấu, ghê tởm khi chạm vào cô đến vậy sao? Tại sao? Chẳng phải lúc trước anh và cô đã hòa thuận được một chút rồi mà? Sao bây giờ lại trở nên như vậy?

Những câu hỏi cứ vang vọng trong đầu Thanh Mộc Tinh, ánh mắt mơ màng cứ nhìn chầm chầm vào hướng đi của anh lúc nảy chưa bao giờ dịch chuyển dù là một chút, cô như không tin được sự thật này.

Tiết Dung nhìn khuôn mặt đau đớn của cô mà đau lòng thay, bà đi đến khuyên nhủ.

“Thiếu phu nhân Đừng đau lòng nữa, thiếu gia...cậu...cậu ấy chắc là gặp chuyện gì đó nên mới bực tức, không chút suy nghĩ trút giận thôi! Con đừng để trong lòng!”

Thanh Mộc Tinh không nghe lọt lỗ tay chữ nào bà nói, cô mang khuôn mặt đờ đẫn chậm rãi bước lên lầu.

Nhìn dáng vẻ cô độc, đau thương của cô mà trong lòng Tiết Dung vô cùng khó chịu, thầm trách vị thiếu gia của bà đúng là quá đáng thật mà, bây giờ bà phải gọi cho Lão phu nhân nói chuyện này mới được.

Thanh Mộc Tinh lê từng bước mệt mỏi lên phòng, cô ngồi bệt xuống giường, ôm chiếc gối lúc trước của anh hay nằm, sau đó khóc nức nở, tiếng khóc cô thương tâm đến não lòng, tại sao mọi chuyện lại trở thành như vậy?

“Doãn Minh Dương! Anh biết không...hức...anh rất quá đáng!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.