Ánh sáng dịu nhẹ của buổi sáng chiếu vào khu nghĩa trang hoang sơ, tuy mới là ban sáng nhưng trời đã âm u, mây mù giăng lối, chớp mắt mưa phùn nhè nhẹ lã lướt rơi xuống.
Hàng chục người mặc đồ đen đứng trước mộ rãi đầy hoa huệ trắng, trên khuôn mặt của họ đều lộ ra vẻ buồn bã.
Tịnh Lan đau đớn quỳ xuống lớp đất bùn xìn không ngừng khóc lóc đau đớn sờ lên linh cữu con trai mình.
“Minh Tuấn! Mẹ sai rồi, mẹ biết lỗi rồi, con trở về với mẹ được không?”
Vương Lệ đau lòng nhìn mộ cháu mình, trên khuôn mặt già nua lấm tấm nước mắt, sớm đứng không vững được Doãn Minh Dương đỡ.
Bà nhớ mới hai ba hôm trước, thằng cháu trai của bà còn hứa sang năm sẽ cưới cháu dâu cho bà.
Doãn Minh Hải cũng chẳng khá khẫm hơn là mấy, nhìn như không phản ứng gì nhưng khóe mắt đỏ ao không thể che giấu nổi cảm xúc của ông.
Vỗ vai ông an ủi, Dương Nhạc Nhung cũng thấy trong lòng khó chịu không thôi, tuy Doãn Minh Tuấn là con của chồng bà và Tịnh Lan, nhưng bà không cảm thấy ghét bỏ mà còn cảm thương cho cậu ấy.
Đúng là gieo nhân nào gặp quả nấy, mẹ làm con chịu.
...
Khi mọi người đã tản ra về hết, Tịnh Lan vẫn ngồi trước mộ con trai khóc than, cả Doãn gia cũng chẳng nói gì bà ta, đành rời đi trước.
Họ không ngờ được Tịnh Lan suốt ngày suốt đêm đều ở khu nghĩa trang đó ôm mộ của Doãn Minh Tuấn, không ăn không uống, mặc kệ mọi thứ.
Doãn Minh Dương vốn dĩ không muốn để ý đến bà ta nhưng nể tình bà ta là mẹ của em trai mình đành cho người đưa bà ta đến bệnh viện tâm thần.
Ngày ngày Tịnh Lan đều la hét điên tiết trong phòng gọi tên con trai mình, cứ lẩm bẩm một câu nói.
“Mẹ sai rồi, mẹ hối hận rồi! Con về với mẹ đi Minh Tuấn!”
...
Cả tuần sau, bà không chịu được nữa treo cổ tự vẫn trong phòng.
Doãn gia cũng cho bà ta một cái đám tang đàng hoàng, chôn kế mộ của Doãn Minh Tuấn xem như an ủi phần nào cho cậu.
...
________________
Ngồi trong phòng làm việc thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ nghĩ về những việc xảy ra suốt thời gian qua, Doãn Minh Dương buồn rầu rũ rượi, đến hiện tại vẫn không có lấy một tin tức của Thanh Mộc Tinh.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa, anh hoàn hồn điều chỉnh cảm xúc lên tiếng.
“Vào đi!”
Cô thư kí lên tiếng.
“Thưa ngài, có tổng giám đốc tập đoàn FV muốn gặp ngài!”
“Được!”
...
Tập đoàn FV chỉ mới nổi tiếng dạo gần đây khi chuyển trụ sở sang Anh. Doãn Minh Dương biết rất rõ đó chính là ai.
Tiếng giày da nện trên đất càng gần, cánh cửa liền được mở ra, người đàn ông mặc âu phục một mạch đi vào trong.
“Đã lâu không gặp!”
Anh cũng đáp lại.
“Đã lâu không gặp! Tần Gia Vỹ!”
Tần Gia Vỹ nở nụ cười lịch thiệp ngồi xuống ghế.
“Không ngờ Doãn tổng vẫn còn nhớ tôi!”
“Nhớ chứ, cậu chính là tình địch của tôi, sao lại không nhớ?”
Cười lên một tiếng, Tần Gia Vỹ cất lời.
“Đến giờ Doãn tổng còn chấp nhất chuyện cũ à?Cũng đã lâu không thấy Tinh Tinh! Cô ấy dạo này sao rồi!”
Vừa nhắc đến, Doãn Minh Dương lộ rõ vẻ không vui ra mặt.
“Cô ấy...mất tích rồi!”
Tần Gia Vỹ quan sát nét mặt của anh, lên tiếng.
“Đi cùng với tôi đến nơi này!”
Doãn Minh Dương khó hiểu.
“Để làm gì?”
Thở dài đáp lại anh.
“Bảo anh đi thì đi đi, thật phiền phức!”
...
Xe của Doãn Minh Dương theo sau Tần Gia Vỹ, đến một căn nhà ngoài ngoại ô, nhìn phía xa xa là cả một khu vườn bồ công anh trắng xóa.
“Anh bảo tôi đến đây làm gì?”
Tần Gia Vỹ chỉ nhếch môi thản thốt một câu.
“Ăn bánh uống trà!”
Khó hiểu quan sát cậu ta, Doãn Minh Dương cùng vào trong. Một người phụ nữ từ đâu bước ra nhìn Doãn Minh Dương bằng ánh mắt hiếu kì.
“Đây là...”
“Anh ta nổi tiếng đến thế, em còn không nhận ra à?”
Người phụ nữ cười nhẹ chào hỏi.
“Ra là Doãn nam thần, ở ngoài còn đẹp hơn cả trong hình, hèn gì...”
“Được rồi, anh ngồi xuống uống chút nước đi!”
“Đây là?”
Anh thắc mắc hỏi Tần Gia Vỹ, cậu ta giải thích.
“Giới thiệu với anh đây là bạn gái của tôi tên Giang Cầm. Cô ấy là bác sĩ bên Anh Quốc, cùng về nước với tôi vài tháng!”
Doãn Minh Dương gật đầu.
“Ra là vậy! Tôi không tin cậu bảo tôi đến chỉ để nói những chuyện này!”
“Anh vẫn thông minh như ngày nào!”
Nhìn đến Giang Cầm cậu hỏi.
“Cô ấy đâu rồi?”
Giọng Giang Cầm vô cùng thanh dịu êm tai đáp lại.
“Cô ấy ở ngoài khu vườn!”
“Anh ra sau vườn đi!”
“Để làm gì?”
Tần Gia Vỹ nhăn mặt không thèm đáp, thay vào đó, Giang Cầm mỉm cười lên tiếng.
“Anh cứ đến đó, sẽ có một bất ngờ!”
Doãn Minh Dương gật đầu, không nhiều lời xoay người rời đi.
Thấy bóng anh đã đi khuất, Tần Gia Vỹ choàng tay ôm Giang Cầm thỏ thẻ.
“Đã hoàn thành xong nhiệm vụ rồi!”
Cô vờ mím môi, ánh mắt láo liếc buông lời.
“Anh hối hận khi đã để tình cũ duộc mất lần nữa à?”
Nhéo má của cô, Tần Gia Vỹ lên giọng.
“Em nói gì thế?”
Mỉm cười ôm lấy anh, Giang Cầm cười khúc khích.
“Em chỉ đùa một chút, em hiểu con người anh ra sao mà!”