Cơm nước xong xuôi cũng đã gần 10 giờ, Vương Lệ nói với Thanh Mộc Tinh: “Hay là con ở tạm phòng Minh Dương đi, đột ngột quá người làm chưa kịp dọn dẹp phòng mới”
Thanh Mộc Tinh khó xử nói: “Nhưng mà con...”
“Nhưng nhị cái gì, dù gì sau này cũng là vợ chồng rồi, bà nội không có cổ hủ như mấy người già xưa đâu!”
Với lại hai đứa đã làm chuyện vợ chồng nên làm rồi còn ngại gì nữa, bà thầm nghĩ trong lòng.
Doãn Minh Dương không thèm nói lời nào, anh biết bà nội là cố tình, Doãn gia ngày nào chả quét dọn mọi ngóc nghách trong nhà.
Vương Lệ nhìn anh đang thông thả ngồi uống trà liền khó chịu lên tiếng: “Ta cho con biết, con mà dám bắt cháu dâu ta ngủ dưới đất thì đừng trách!”
“Con biết rồi! Cho con đi ngủ được chưa?”
Doãn Minh Dương không vui trong lòng, giờ này mà bà nội còn lôi anh ra phòng khách nói chuyện.
Vương Lệ liếc mắt cảnh cáo: “Tôi nuôi dạy cậu thành đạt như vậy mà cậu dùng thái độ này đối xử với tôi đó hả? Tôi nói rồi, cậu phải bảo vệ tốt cho cháu dâu tôi, nếu tôi biết được Tinh Tinh bị cậu ức hiếp thì cậu không cần gọi tôi tiếng bà nội nữa, tôi sẽ lấy gia pháp ra dạy cậu. Lần này là lần cuối cùng tôi cảnh cáo cậu đấy!”
Vương Lệ lớn tiếng giáo huấn. Tuy trong lòng anh không phục nhưng cũng lạnh nhạt đáp lại: “Con biết rồi!”
Vương Lệ liếc anh một cái: “Hừ! Đúng là đã già rồi mà còn bị chọc tức, mệt chết được!”
Thanh Mộc Tinh cất lời: “Thôi không còn sớm nữa, bà đi ngủ đi ạ, thức khuya không tốt cho sức khỏe đâu!”
Bà vuốt ve bàn tay cô: “Đúng là Tinh Tinh hiểu chuyện nhất, ai như thằng cháu trời đánh suốt ngày chọc bà!”
Doãn Minh Dương không thèm đôi co, thầm thán phục tài dỗ ngọt của Thanh Mộc Tinh, đúng là diễn xuất rất chuyên nghiệp cả trong phim lẫn ngoài đời thực.
“Được rồi! Hai con về phòng đi!”
Cô lễ phép tạm biệt bà: “Dạ! Bà nhớ ngủ sớm!”
Nói rồi cô theo anh về phòng, cô không dám đến gần nên cách xa anh một khoảng lớn.
Vào phòng, Thanh Mộc Tinh cảm thấy ở đây thật thoải mái, không khí thoang thoảng mùi đàn hương quen thuộc của anh.
Bên ngoài có một cô người hầu gõ cửa nói: “Thưa thiếu phu nhân! Đồ Lão phu nhân chuẩn bị cho cô đây ạ!”
Cô mở cửa nhận lấy đồ của người hầu đưa rồi vào trong.
Trong phòng, Doãn Minh Dương mở tủ đồ của anh, lấy cái máy tính ở trong ấy ra khởi động, cái máy tính lập tức sáng màn hình, cô không hiểu cái máy tính này đã ở trong đấy bao nhiêu năm rồi mà vẫn sài được.
Bầu không khí bây giờ vô cùng yên tĩnh, cô ngại ngùng cất lời: “Tôi đi tắm trước!”
Sau đó liền bước nhanh vào nhà tắm đóng cửa lại sợ còn ở đó nữa anh sẽ không vui trao cho cô ánh mắt áp bức như lúc bình thường.
Tắm xong, cô lấy đồ trong túi ra thì nhém chút nữa đánh rơi nó xuống đất.
Gì đây? Bà có đưa lộn đồ cho cô không vậy, cô nhìn chiếc đầm hai dây màu đen ngắn cũn cỡn mà sợ hãi. Sao...sao cô dám mặc cái này ra ngoài chứ? Doãn Minh Dương mà thấy cô mặc thứ đồ này lại nghĩ cô quyến rũ anh ta.
Thanh Mộc Tinh khóc không ra nước mắt, bây giờ cô đã tắm rồi, cũng không thể mặc lại đồ cũ, chỉ có thể mắt nhắm mắt mở mặc nó.
Mặc nó lên người xong Thanh Mộc Tinh lại không dám ra ngoài, cảm giác này...đúng là quá mát mẻ, cô chưa từng mặc qua cái thứ đồ gì mà hở hang như này. Cô cũng không thể ở lì trong nhà tắm được.
Bà nội ơi bà nội! Sao bà lại đưa cho con cái loại đồ này, bà muốn con chết sớm sao? Cô thầm than thở rồi lấy hết can đảm mở cửa.
Thanh Mộc Tinh chậm rãi đi ra ngoài nhìn thấy anh vẫn đang chăm chú với chiếc máy vi tính, tay gõ gõ gì đó hình như là đang xử lí công việc thì phải.
Bây giờ cô với bộ dạng này leo lên giường, anh sẽ quẵng cô xuống đất mất.
Cô thầm than thở: “Trời ơi! Ông muốn con lên tây thiên sớm hay sao?”
Cảm thấy ánh mắt kì lạ nhìn mình, anh nhấc mắt nhìn về hướng Thanh Mộc Tinh, con ngươi bỗng dưng lóe lên tia kinh ngạc, bất ngờ nhìn chằm chằm cô từ đầu tới chân.
Bộ dạng cô bây giờ...thật quyến rũ. Chiếc đầm ren hai dây màu đen bó sát cơ thể, để lộ nửa bầu ngực căng tròn bức thở, bên dưới chỉ che đủ cặp mông đầy đặn, cùng với mái tóc uốn xoăn bồng bềnh xõa xuống nửa tấm lưng trần mảnh mai, vì chất liệu bằng ren nên có thể nhìn xuyên thấu hết cả cơ thể, khung cảnh mờ ảo bên trong đúng là...đang khêu gợi người khác phạm tội.
Cổ họng anh đã từ lâu khô rát, yết hầu lên xuống liên tục, cơ thể bắt đầu khô nóng khiến khuôn mặt điển trai đỏ rực.
Thanh Mộc Tinh khó xử cất lời: “Tôi...”
Chưa kịp nói tiếng thứ hai thì anh lập tức quay đầu sang chỗ khác giọng nói trầm đục hơn thường ngày vang lên: “Cô mặc cái quái gì vậy?”
Thanh Mộc Tinh liền giải thích: “Tôi...cái này...tôi không biết bên trong là chiếc đầm ngủ hở hang như vậy, tôi...tôi thề với anh là tôi không biết chuyện này!”
Cô cố giải thích nhưng vì quá khẩn trương nên không nói rành mạch, anh không nói gì vẫn duy trì trạng thái ngoảnh mặt sang chỗ khác.
Cô tiếp tục nói: “Hay...hay là tôi ngủ dưới đất nhé!”
Thanh Mộc Tinh lập tức đi đến giường tay che chắn ngực mình lại rồi lấy cái gối, nhưng chỉ có một cái chăn, ban đêm vào thời tiết này vô cùng lạnh nhưng cô đâu thể nào lấy chăn của anh được.
Cô định lấy cái gối đi thì tay lập tức bị nắm lại, anh cau mi khó chịu nói: “Bà nội đã nói không được cho cô ngủ dưới đất, tôi không muốn nghe bà ấy lải nhải giáo huấn nữa!”
Tuy đang nắm cổ tay cô nhưng anh lại nhìn chỗ khác, kiềm chế đi cái cảm giác khô nóng như núi lửa phun trào trong cơ thể mình.
Nếu cô không ngủ dưới đất thì cô ngủ ở đâu?
Thấy cô đứng ngớ ngẩn ở đó anh lần nữa cất lời: “Ngủ trên giường đi!”
Sau đó liền buông cổ tay cô ra, khuôn mặt giả vờ bình tĩnh, gõ gõ bàn phím nhưng sắc mặt đỏ chói lại bán đứng anh.
Cô cảm thấy sắc mặt Doãn Minh Dương thật kì lạ, hơn nữa ban nảy lại cảm giác được bàn tay anh vô cùng nóng liền đưa tay đến trán anh.
“Anh bị sốt à?”
Hành động vô tình của cô như đổ dầu vào lửa khiến cơ thể Doãn Minh Dương như bị lửa thiêu đốt.
Anh cáu gắt quát: “Bỏ tay ra!”
Thanh Mộc Tinh giật mình rụt tay lại, cô liền leo lên giường trùm chăn kín mít nhắm hai mắt lại như một con thỏ sợ hãi.
Doãn Minh Dương khó chịu đi đến tủ lấy đồ rồi đi vào phòng tắm chỉnh mực nước lạnh nhất. Dòng nước lạnh ngắt nhanh chóng phả lên người xua bớt đi cơn khó chịu. Đúng là người phụ nữ này thật biết cách làm anh khổ sở mà.
Nửa tiếng sau anh đi ra ngoài, Thanh Mộc Tinh trên giường đã ngủ say, chiếc chăn bị cô đạp khỏi người trưng ra dáng vẻ quyến rũ nóng bỏng.
Cơn dục vọng đã khắc chế của anh lại đột ngột trở lại. Anh đi đến bên giường, đắp chăn lại cho cô, tắt đèn ngủ rồi nằm xuống bên còn lại nhắm mắt, bản thân không thể dễ dàng đi vào giấc ngủ được.
Đột nhiên Thanh Mộc Tinh lăn đến người anh, hai tay ôm chặt lấy, chui rút vào trong lòng ngực của Doãn Minh Dương. Cơ thể anh cứng đờ, bên dưới đã đau nhứt không chịu nổi, anh lập tức đè lên người cô.
Thanh Mộc Tinh cảm giác cơ thể mình nặng trĩu liền khó chịu mơ màng mở mắt nhìn thấy trong bóng tối một khuôn mặt nam nhân mờ ảo vô cùng đẹp trai.
Anh đưa cặp mắt nguy hiểm nhìn cô.
“Là do em quyến rũ tôi!”
Nói xong anh liền áp môi mình xuống đôi môi mềm mại của cô, Thanh Mộc Tinh bất ngờ to mắt nhìn khuôn mặt phóng đại của anh.
Chiếc lưỡi anh nhanh chóng tiến vào càng quấy, quấn lấy chiếc lưỡi đinh hương ngọt ngào của Thanh Mộc Tinh. Cơ thể cô bắt đầu vô lực mềm nhũn.
Thanh Mộc Tinh thoải mái cảm nhận nụ hôn cháy bỏng của anh mà đầu óc mơ hồ, cô có thể cảm nhận được vật nỏng bỏng bên dưới đang đâm vào đùi mình, cả cơ thể có cảm giác nóng bức khó chịu vô cùng.
Sau một hồi, Thanh Mộc Tinh cảm thấy bản thân không thở được nữa liền dùng hai tay đánh nhẹ lên lưng anh.
Doãn Minh Dương gặm lấy xương quay xanh một lúc rồi trường xuống ngực ngậm lấy nụ hồng của cô thỏa thích cắn mút, xoa nắn.
“Ưm...đau...đừng...đừng mà!”
Miệng nhỏ của cô liên tục rên rỉ. Anh lập tức lột sạch quần áo mình xuống, tách hai chân cô ra đưa vật nam tính vào trong.
Thanh Mộc Tinh đột ngột cảm thấy đau đớn liền nức nở: “Aaa...đau quá a...hức...hức!”
Doãn Minh Dương cảm nhận được nơi chật khít trong cô liền thở dốc, nhém một chút nữa là không kiềm chế được mà ra mất.
“Ngoan! Thả lỏng một chút!”
Một lúc sau cô cũng đã thích ứng, Doãn Minh Dương ban đầu còn cố nhẹ nhàng nhưng không được bao lâu thì bản chất dã thú trỗi dậy, anh ra vào mạnh mẽ khiến Thanh Mộc Tinh bị khoái cảm nhấn chìm như muốn nổ tung.
Trận kích tình diễn ra kịch liệt một lúc sau cũng đã đến cao trào, Doãn Minh Dương thúc sâu thật sâu, phóng hết mầm móng vào bên trong, cả hai thỏa mãn thở dốc, Thanh Mộc Tinh mệt mỏi nhắm mắt định nghỉ ngơi nhưng bị Doãn Minh Dương lần nữa hôn lên môi, hòa nhập vào người anh.
Cứ thế suốt cả đêm, cô bị từng cơn sóng tình dào dạt nuốt chửng, cả hai kịch liệt chìm vào trụy lạc.
Ngoài cửa, Doãn Minh Tuấn nép tai vào nghe ngóng, đôi môi thỏa mãn cười, thầm nghĩ: “Không uổng công mình đã đổi đồ, anh hai à, khỏi cần cảm ơn em!”
Vương Lệ thấy cậu ta thập thò ngoài cửa khó hiểu: “Minh Tuấn! Con làm gì vậy?”
《Huhu