Đêm đến, Thanh Mộc Tinh chẳng có tâm trạng để ngủ, cô đi lang thang dạo quanh nhà sau đó thơ thẫn đứng trước một căn phòng. Cô nhớ ra, đây là là phòng nhạc của Doãn Minh Dương nhưng cô chưa từng đi vào bao giờ.
Cô tò mò, cánh tay bất giác mở cửa đi vào trong phòng.
Đôi mắt xinh đẹp nhìn dáo dác bên trong, căn phòng này thật rộng, các bày trí sáng sủa gọn gàng, ở giữa chính là cây đàn piano sang trọng.
Thanh Mộc Tinh liền hứng thú mỉm cười với cây đàn, cũng đã gần một năm rồi, cô chưa sử dụng piano.
Cây đàn màu đen đẹp đẽ sáng bóng, những phím đàn trắng kia cứ hút mắt cô.
Ngón tay thon dài lướt qua từng phím đàn, đôi môi thích thú cong nhẹ tuyệt đẹp.
Thanh Mộc Tinh ngồi xuống ghế bắt đầu lã lướt trên phím đàn, những âm điệu vang dội vang lên bay bỗng trầm thấp.
Cô đàn nhiều giai điệu bài của chính mình sáng tác, đúng là chỉ có âm nhạc mới thỏa mãn say mê của cô.
Giọng hát ngọt ngào bay bỗng xung quanh căn phòng.
Doãn Minh Dương về đến, anh vừa mới từ cầu than bước đến hành lang đã nghe vi vô tiếng đàn piano, một lúc sau anh còn nghe được âm hát ngọt ngào kia, trái tim bỗng dưng loại nhịp.
Đôi chân bất giác đi đến phòng nhạc. Anh đứng trước cửa lẳng lặng nhìn cô gái.
Phong cách ăn mặc của cô vẫn đơn giản như thế, một chiếc đầm ngủ màu trắng, mái tóc đen dài uốn nhẹ gợn sóng cộng với khuôn mặt xinh đẹp khả ái đó, nhìn cô như là một tuyệt tác mà một vị cao nhân nào đó đã vẻ ra.
Thanh Mộc Tinh hát xong một đoạn nhạc trong đầu nghĩ ngợi gì đó, cũng đã lâu cô không sáng tác, cô đàn một đoạn nhạc mà trong đầu mình nghĩ ra.
Quả nhiên Nguyệt Hạ Thanh Thanh lợi hại trong lời đồn thật không sai, chỉ như thế đã viết nên một khúc nhạc tuyệt vời.
Anh đứng ở phía cửa nhìn bóng lưng cô gái xinh đẹp. Đôi mắt anh ấm áp đến lạ thường.
“Cô là đang sáng tác bài mới?”
Thanh Mộc Tinh đang nắn nót từng phím đàn thì nghe một giọng nói trầm ấm phía sau lưng mình, đôi tay run nhẹ mà đàn lệch nhịp sau đó liền ngừng lại, cô đưa mắt về phía anh.
Doãn Minh Dương vẫn nhìn chằm chằm như chờ đợi câu trả lời từ cô.
Thanh Mộc Tinh nhẹ gật đầu, sau đó bổ sung thêm.
“Là bài hát của hai chúng ta!”
Người anh cứng ngắt nhìn cây đàn, đúng là cuộc sống này không gì không có thể xảy ra, năm xưa anh nói anh hận cô nhưng tám năm sau anh và cô có hôn ước với nhau, có một ngày, cả hai ở cùng một mái nhà, có một ngày cả hai cùng hát chung một bài hát và có một ngày anh lại thần tượng chính người mình hận nhất.
Doãn Minh Dương cất từng bước đi đến khiến Thanh Mộc Tinh dè chừng né tránh.
“Đàn không tệ!”
Thanh Mộc Tinh tròn mắt nhìn anh, anh...vừa mới khen cô sao?
Cô thoáng chốc thu lại cảm giác bất ngờ của mình rồi nhẹ cong môi cất lời.
“Cũng là do anh dạy!”
Đúng vậy, thời cao trung lúc trước là anh dạy cô học đàn, anh cũng biết cô chính là rất có năng khiếu với việc này.
Một câu nói khiến họ liên tưởng đến phút giây hạnh phúc ngày xưa.
Đôi mắt Thanh Mộc Tinh cụp xuống buồn bã, cô cũng có thể thấy được trong mắt anh có gì đó là đau thương mất mát.
Cô cố mỉm cười sau đó nói.
“Tôi chỉ có sáng tác được đến đây thôi, đoạn điệp khúc chưa nghĩ đến. Doãn tổng! Anh có thể giúp tôi không?”
Doãn Minh Dương nhìn đôi mắt long lanh của cô không nhịn được mà gật đầu sau đó ngồi xuống bên cạnh, những ngón tay thon dài nhanh chóng lã lướt trên phím đàn.
Hình ảnh của anh bây giờ vô cùng đẹp, Thanh Mộc Tinh như có cảm giác, bản thân đang được chim ngưỡng một tác phẩm nghệ thuật hết sức đỉnh cao.
Tại sao lại có một người đàn ông đẹp trai đến phát hờn như thế?
Điệu nhạc hòa cùng hình ảnh của anh đúng là chẳng gì sánh bằng, Thanh Mộc Tinh thỏa mãn mỉm cười chỉ mong từng giây từng phút ngưng đọng lại để cô có thể ở bên anh như thế này.
Thật không muốn cả hai người lại mâu thuẫn với nhau.
Doãn Minh Dương đàn xong một đoạn nhạc, anh quay sang hỏi cô.
“Thấy thế nào?”
Cô vẫn thẫn thờ nhìn anh, Doãn Minh Dương nhíu mày.
“Không ổn chỗ nào sao?”
Thanh Mộc Tinh hoàn hồn lập tức lắc đầu.
“Không phải, rất hay!”
“Vậy tại sao cô lại ngẩn ra như thế?”
Cô nhẹ mong môi.
“Chỉ là nó quá hay, tôi rất thích!”
Đúng vậy nó quá hay và quá đẹp, cô rất thích, thích bài nhạc, thích luôn cả người đàn.
Doãn Minh Dương không nói gì, trong lòng thầm vui mừng, điều gì vui hơn khi được thần tượng khen ngợi.
“Ừm! Vậy cô sớm sáng tác lời đi, tháng sau chúng ta sẽ ra mắt!”
Thanh Mộc Tinh liền gật đầu.
“Ừm, cũng không còn sớm nữa, tôi đi ngủ đây!”
Cô lập tức đứng dậy, vì động tác quá bất ngờ, cổ chân bị lật xuống đau đớn, cả người mất thăng bằng ngã vào lòng anh.
“Aaa!”
Doãn Minh Dương nhanh tay ôm lấy cơ thể cô. Tư thế bây giờ của hai người quá đổi thân mật, khoảng cách giữa môi của cả hai chỉ vỏn vẹn hai xen ti mét.
Thanh Mộc Tinh sợ hãi từ từ mở mắt ra, đập vào mắt cô là khuôn mặt tuyệt sắc của người đàn ông.
Cảm nhận hơi thở của anh ngày một gấp gáp, Thanh Mộc Tinh sợ hãi thoát ra khỏi người anh nhưng bàn tay rắn chắc của Doãn Minh Dương không cho phép.
Nhìn người con gái xinh đẹp trước mắt, dục vọng của Doãn Minh Dương nhanh chóng đốt lửa trong cơ thể.