Tôi Muốn Vì Bản Thân Minh Một Lần, Em Hiểu Không?
Tuy trên tay vô cùng đau nhứt nhưng Doãn Minh Dương vẫn quật cường, anh nhanh chóng cầm lấy một nhánh cây sắc nhọn dưới đất nhắm vào trọng điểm là hai mắt của con sói.
Con sói này vô cùng hung hăng, cứ xoay người di chuyển, vì nó to gấp hai lần anh nên anh khó mà nhắm trúng mắt nó.
Doãn Minh Dương tung liên hoàn đấm vào mặt con sói. Con sói choáng vánh, động tác của nó dần chậm lại. Anh nhân cơ hội đâm thẳng vào mắt trái của nó.
Nó đau đớn ầm ĩ long trời lỡ đất. Doãn Minh Dương dùng hết sức rút nhánh cây sắc nhọn kia về, lại đâm lên mắt còn lại của con sói.
Chất lỏng tanh nồng đỏ chói chảy ra từ hai mắt con sói.
Nó đau điếng ngã quật ra đất gầm gừ vang trời.
Lúc này nhánh cây kia đã ghim chặt vào mắt sói, anh lại nhặt một nhánh cây khác liên tục đâm mạnh vào cái bụng to lớn khiến nó đau đớn chết tức tưởi.
Thấy con sói ngã quật ra đất, không còn động đậy cũng như tạo ra bất kì âm thanh gì. Doãn Minh Dương thở phào nhẹ nhõm quăng nhánh cây khô kia đi.
Anh nhìn dáo dác tìm kiếm bóng hình của Thanh Mộc Tinh. Thấy cô đang núp dưới gốc cây khóc tức tưởi, anh đau lòng nhanh chân đi đến ngồi rập người xuống lau nước mắt cho cô rồi ghì Thanh Mộc Tinh vào lòng vuốt ve tấm lưng mảnh khảnh đang run rẩy.
“Có tôi đây rồi! Em đừng sợ!”
Thanh Mộc Tinh vẫn khóc thút thích, cô rất sợ, không phải sợ bản thân gặp nguy hiểm mà sợ người đàn ông cô yêu sẽ xảy ra chuyện không may.
Cô ngẩn đầu, đôi mắt lóng lánh nước nhìn lấy khuôn mặt anh, bàn tay lập tức sờ lên sườn mặ góc cạnh.
“May quá! Anh không bị làm sao, hức!”
Doãn Minh Dương sững sờ, thâm tâm dao động kịch liệt.
Lúc này, Thanh Mộc Tinh mới phát hiện toàn bộ cánh tay áo của Doãn Minh Dương đều là máu, sự sợ hãi trở lại bao phũ hết toàn bộ tâm trí của cô.
Bàn tay run rẩy nắm lấy bàn tay anh.
“Máu..., Minh Dương, hức, cánh tay anh!”
Cơn buồn nôn bỗng dưng kéo đến. Thanh Mộc Tinh bụm lấy miệng kiềm chế.
“Để em băng bó cho anh!”
Cô cố gắng không để ý đến sự khó chịu cuồng loạn trong người, xé toạt mãnh vải đã bị móng vuốt sói làm rách ra, sau đó chầm chậm lau đi vết máu cho anh, tuy động tác vô cùng nhẹ nhàng nhưng vẫn khiến Doãn Minh Dương nhíu màu đau đớn.
Anh cắn chặt răng không phát ra một chút âm thanh nào nhưng Thanh Mộc Tinh biết.
Cô đau lòng hàng nước mắt lại chảy dài rớt xuống bàn tay còn lại của anh.
Doãn Minh Dương giật mình nhìn cô gái đang rơi lệ dường như quên hẳng cơn đau mà lau đi nước mắt trên khóe mi cô.
“Nếu em đã sợ máu thì đừng làm nữa!”
Thanh Mộc Tinh lập tức lắc đầu, nhìn vết thương bây giờ, cô chỉ sót cho anh, cơn buồn nôn kia đã biến tan mất rồi.
Lại một lần nữa, cô lau đi những giọt máu chảy ra từ miệng vết thương. Ba đường cào của con sói vô cùng dài và sâu, nhìn qua cũng đủ hiểu là đau đớn như thế nào rồi.
Thanh Mộc Tinh xé toạt chân váy của mình quấn quanh vết thương cho Doãn Minh Dương cầm máu lại cho anh. Nhìn trên tay anh đã sạch sẽ cô gật đầu.
“Xong rồi!”
Doãn Minh Dương từ nảy đến giờ vẫn chăm chú nhìn cô không rời. Vì vết thương trên tay anh, cô đã không ngại kiềm nén sự sợ hãi mà băng bó cho mình, lòng anh chợt ấm áp như có một dòng nước ấm chảy qua tim.
Lúc này, trời đã sụp tối chẳng còn thấy gì được được nữa, trời thì càng ngày càng lạnh. Doãn Minh Dương đứng dậy định tìm lấy một chút củi khô, Thanh Mộc Tinh liền đẩy anh ngồi xuống.
“Để tôi làm cho, củi cũng chỉ quanh đây thôi!”
Thanh Mộc Tinh quơ quào xung quanh, liền tìm ra một ít củi khô. Cô chồng nó thành một vòng tròn, nhận bật lửa từ Doãn Minh Dương đốt cháy.
Vì loại củi này vô cùng dễ cháy nên đã nhanh chóng phừng sáng, Doãn Minh Dương cẩn thận nhắc nhở cô.
“Củi này vô cùng dễ cháy, cẩn thận nếu không sẽ cháy hết nguyên khu rừng!”
Thanh Mộc Tinh gật gật đầu. Cô để hai tay gần ngọn lửa kia xoa xoa để cho bớt lạnh lẽo, sau đó nhìn anh hỏi.
“Có lạnh không?”
Doãn Minh Dương đang tựa vào gốc cây mệt mỏi nhắm nghiềm mắt lắc đầu.
Thanh Mộc Tinh nhìn dáng vẻ của anh không kiềm được, đôi bàn tay nhỏ bé vòng qua eo anh, đầu tựa vào vòm ngực ấm áp kia mà nhắm mắt.
“Như này sẽ ấm hơn!”
Doãn Minh Dương âm trầm nhìn cô, anh định vuốt ve tóc cô nhưng bàn tay đưa lên không trung liền dừng lại sau đó hạ xuống.
Được một lúc, anh cất lời.
“Khi chúng ta rời khỏi đây, tôi sẽ nói với bà nội huỷ hôn với em!”
Cơ thể cô căng cứng, sau đó ngồi phắt dậy ngỡ ngàng nhìn anh.
“Có phải em phiền phức lắm không? Minh Dương, em hứa sau này em sẽ không như vậy nữa, em sẽ ngoan ngoãn cẩn thận không làm anh bận lòng. Xin anh đừng hủy hôn với em, cầu xin anh!”
Nước mắt của cô tuôn rơi lã chã như những viên trân châu đứt đoạn chảy xuống.
Doãn Minh Dương không dám nhìn cô, anh đưa mắt nhìn cảnh đen mù mịt phía trước nhàn nhạt nói.
“Trước đây, tôi đã nghĩ sẽ trả thù em, nhưng tôi không làm được. Giữ em lại bên tôi, tôi càng thấy ngày một chúng ta càng tiến xa hơn. Tôi không muốn lập lại quá khứ đau thương kia một lần nữa. Tôi muốn một lần vì bản thân mình. Thanh Mộc Tinh! Em hiểu không?”
Thanh Mộc Tinh cụp mắt buồn bã, cô đã gây ra đau thương cho anh quá nhiều, cô chưa từng nghĩ đến anh phải đối diện với hoàn cảnh này. Trong đầu cô hỗn loạn không ngừng.
Cô xem như chẳng có gì ôm lấy cơ thể của anh tự lừa mình dối người. Nước mắt cứ lăn dài trên má thấm đượm cả một mảng áo của anh.
Tuy cố tỏ ra bản thân chẳng sao cả nhưng anh đều biết rõ. Cảm nhận thân người của cô gái không ngừng run rẩy, nước mắt của cô thấm vào da thịt anh chạy sâu vào trái tim làm nó nhói đau.
Ngay lúc này, Doãn Minh Dương muốn mặc kệ tất cả. Anh muốn vòng tay ôm cô thật chặt vào lòng, lau đi những giọt nước mắt của cô nhưng lí trí đã kịp thời ngăn cản anh lại.
Anh muốn vì bản thân mình một lần mà dứt khoát. Đã từng nếm trải qua một lần đau đớn, anh không muốn quá khứ lại tái hiện.