Sau khi kết thúc cuộc gọi, Thanh Mộc Tinh trả lại điện thoại cho anh, trong lòng có chút buồn bã nằm trong lòng ngực ấm áp ngọ nguậy.
Doãn Minh Dương nhẹ xoa đầu cô.
“Xin lỗi! Tôi đã không để em nói chuyện với mẹ mình sớm hơn!”
Hít vào một hơi thật sâu, cô bình thản cất lời.
“Không sao, em rất ổn!”
Anh lẳng lặng ôm cô, tậm trạng nặng nề, một lát sau mới lên tiếng.
“Thanh Mộc Tinh! Anh chỉ cho em cơ hội cuối cùng này! Nếu em còn không biết nắm bắt anh sẽ không bao giờ tha thứ cho em!”
Buồn rầu nằm trong ngực anh nghe rõ lời anh nói, cô biết anh là rất cố gắng để cho cô cơ hội, bàn tay nhỏ bé đưa lên sườn mặt anh vuốt ve, ánh mắt đầy nhu tình cất giọng nói nhỏ nhẹ.
“Em biết rồi! Trước đây là em có lỗi với anh, thật xin lỗi! Em hứa từ nay về sao sẽ không bỏ lỡ anh nữa nếu không em sẽ bị...ưm...!”
Chưa kịp nói xong, anh đã chặn miệng cô lại bằng môi của mình. Đôi mắt hổ phách không vui.
“Em định nói bậy cái gì vậy?”
Cô ôm chặt lấy cổ anh nũng nịu.
“Nếu em không thề, anh chắc chắn sẽ không tin em!”
“Tôi tin em!”
Thanh Mộc Tinh chớp chớp mắt, trái tim nhỏ bé đập loạn nhịp, ngẩn đầu nhìn lấy người đàn ông mà mình yêu đang tiến đến sát mặt mình.
Anh ấn nhẹ một nụ hôn ngọt ngào lên đôi môi căng mọng của cô. Mới đầu, cô có chút bất ngờ dần về sau cũng đã quen thuộc phối hợp quàng cổ anh vụng về đáp trả.
Bỗng dưng Thanh Mộc Tinh đẩy mạnh Doãn Minh Dương ra ngồi phắt dậy luống cuống nói.
“Không được! Nếu em còn ở đây, Lăng Linh Sương và Hàn Minh Triết sẽ đến xé xác em mất! Không được, không được! Em phải đi ngay!”
Đang hưng phấn thì đột nhiên bị tuột cảm xúc, Doãn Minh Dương vô cùng không vui kéo mạnh cô xuống giường đè lên người cô. Cả hai chẳng mặc gì trên người nên da thịt áp sát vào nhau, vì sự đụng chạm này mà bên dưới của anh bắt đầu có biết động, mà nơi cảm nhận được rõ nhất chính là ở nơi cửa động chật hẹp của cô.
Thanh Mộc Tinh ngượng chín mặt ngọ nguậy lại càng kích thích anh hơn, giọng Doãn Minh Dương khàn đục đi trông thấy.
“Có tôi thì ai làm gì em được? Không chừng bọn họ còn đang hăng say từ tối qua đến giờ. Ngoan ngoãn cùng tôi làm chuyện chính sự!”
Nói rồi, anh áp môi mình xuống mạnh bao hôn cắn hăng say.
Thanh Mộc Tinh rụt rè đánh nhẹ lên lưng anh.
“Dương! Nhẹ nhàng như hôm qua có được không?”
Doãn Minh Dương nhếch môi, ra là cô thích như vậy, anh phả hơi nóng vào mang tai cô gái dưới thân.
“Được thôi! Chỉ cần em ngoan ngoãn phối hợp!”
Cả hai người áp chặt cơ thể vào nhau không một khe hở, quấn quýt triền miên hăng say. Tiếng rên rỉ, thở dốc ái muội trong phòng không ngừng vang lên.
...
Khi cô và anh rời giường đã là chuyện của một tiếng sau.
Khi cả hai đã tắm rửa xong, Thanh Mộc Tinh thò đầu ra ngoài, lén la lén lút nhìn xung quanh. Thấy không có một ai, cô thở phào nhẹ nhõm rồi đi ra ngoài.
Cô định đi xuống trước anh để không bị thu hút sự chú ý. Khi Thanh Mộc Tinh đi ra ngoài đã cổng đã thấy chiếc xe của Phùng Khê đậu ở đó. Liền mở cửa nhanh vào trong xe.
“Aaaa!”
Nhìn thấy hai con người trong đấy, cô giật nảy mình đẩy cửa xe ra ngoài.
Lăng Linh Sương cùng Hàn Minh Triết bước xuống xe bảo Phùng Khê về trước. Phùng Khê chả hiểu chuyện gì, đánh xe đi mất.
Hai người họ đi đến phía cô nhìn Thanh Mộc Tinh với ánh mắt nguy hiểm.
Cô sợ hãi cứ lùi lại lấp ba lấp bấp.
“Anh...chị dừng lại! Có gì từ từ nói!”
Lăng Linh Sương trừng mắt với cô.
“Từ từ nói? Giỏi lắm Thanh Mộc Tinh, chị là muốn giúp em, còn em thì muốn hại chị!”
“Em không có! Em cũng muốn giúp chị thôi mà!”
Lúc này Hàn Minh Triết để ý đến vết đo đỏ trên cổ Thanh Mộc Tinh.
“Ha! Lăng Linh Sương! Cô đúng là lo lắng vô ích, tự mình hại mình hại luôn cả tôi!”
Lăng Linh Sương nhìn theo ánh mắt của Hàn Minh Triết thì tức điếng người, đúng là uổng công phí sức, hai người họ đã bao giờ mặn nồng với nhau như vậy? Còn cô lại phải gánh chịu hậu quả này?
“Mặc kệ ra sao vào trong với chị, hôm nay em chết chắc!”
Thanh Mộc Tinh bị Lăng Linh Sương lôi đi, cảm nhận thấy được nguy hiểm cận kề, cô vùng vẫy chạy đi thật nhanh thì đâm đầu vào một lồng ngực cứng rắn.
“Aaa!”
Cô sờ lấy cái đầu nhỏ của mình suýt xoa tầm mắt liền nhìn lấy Doãn Minh Dương trước mặt, cùng lúc nghe thấy giọng nói trần đầy lửa giận của Lăng Linh Sương.
“Thanh Mộc Tinh, đi vào đây với chị!”
Cô sợ hãi dùng ánh mắt cầu cứu với anh.
...
Bốn người ngồi trong một căn phòng nhìn phục vụ bưng nước vào rồi đi ra, Lăng Linh Sương cất lời.
“Chuyện này tôi mong đừng ai tiếc lộ ra ngoài. Tôi không cần bồi thường gì cả!”
“Không được chị à! Dù sao hai người cũng đã...đã gạo nấu thành cơm rồi thì cưới nhau đi chứ!”
Nhìn qua Hàn Minh Triết, bây giờ cô mới phát hiện trên mặt anh có năm dấu tay in đỏ chối, không nhịn được cười ra tiếng. Anh trừng cô một cái.
Cô hắn giọng nghiêm túc lại tiếp tục nói.
“Anh Minh Triết, chắc rằng anh sẽ chịu trách nhiệm với chị ấy mà đúng không?”
Anh uống một ngụm nước, thong thả cất lời.
“Tùy các người! Muốn sao cũng được!”
Nghe giọng điệu không quan tâm kia, Lăng Linh Sương càng bực mình.
“Anh không quan tâm nhưng tôi thì quan tâm! Tôi không thể tùy tiện lấy một kẻ như anh được!”
“Chẳng phải trước đó tôi đã hỏi cô rồi sao? Là cô nói không hối hận, tôi không đòi lại tiền công hầu hạ cô suốt đêm thì thôi còn đánh tôi rồi thái độ như mình bị cưỡng hiếp nữa!”
“Anh...cái tên thối tha nhà anh! Dù tôi thà ế cả đời cũng không lấy anh làm chồng đâu!”
Hàn Minh Triết nhếch môi.
“Được thôi! Để tôi nói với mọi người bên ngoài rằng cô đã thất tiết với tôi, xem ai thèm lấy cô nữa, tới đó đừng có mà cầu xin tôi lấy cô nha. Cho dù cô có quỳ lại tôi cũng không thèm!”
“Mẹ kiếp, anh câm miệng lại cho tôi!”
Thấy hai người kia bắt đầu cãi nhau, Thanh Mộc Tinh lắc lắc tay Doãn Minh Dương cầu xin giúp đỡ, anh mới chịu cất lời.
“Được rồi! Hai người muốn gì thì tự giải quyết đi, chúng tôi về đây!”
Thanh Mộc Tinh trợn mắt với anh. Gì vậy? Cô kêu anh giúp cơ mà sao lại nói ra một câu không quan tâm như vậy?
Lăng Linh Sương cắn chặt kiềm nén cơn giận.
“Hai vợ chồng các người giỏi lắm!”
Doãn Minh Dương kéo tay cô ra ngoài. Thanh Mộc Tinh gỡ lấy tay anh ra dòm ngó xung quanh.
“Ở đây đông người, anh đừng làm thế!”
Anh chỉ nhàn nhạt đáp lại.
“Về thôi!”
...