Ông Xã Tôi Là Nam Thần

Chương 70: Chương 70: Uy hiếp




Kết thúc buổi lễ, Thanh Mộc Tinh ra về bỗng chốc bị một giọng nói quen thuộc gọi lại trong lòng liền dâng lên linh cảm không lành.

“Tinh Tinh!”

Phùng Khê hầm hầm đi đến, sắc mặt khó coi trông thấy.

“Thanh Mộc Tinh! Em hay lắm! Ban đầu biết chị chính là fan lớn của Nguyệt Hạ Thanh Thanh mà vẫn dấu chị. Chị tức muốn chết đây này!”

Phương An Nhiên cất lời.

“Được rồi chị Khê! Chả phải chị biết rồi sao?”

Phùng Khê hung hăng trừng lấy Phương An Nhiên.

“Còn em nữa! Rõ ràng là biết hết tất cả, vậy mà vẫn lừa chị!”

Thanh Mộc Tinh cười trừ trêu chọc.

“Em chỉ là chưa nói chứ có lừa chị bao giờ đâu? Vậy chị định làm gì với thần tượng lớn này đây?”

“Hừ! Còn làm gì nữa, em phải bao chị một bữa ăn thật lớn!”

“Được, được, được! Đến lúc rãnh rỗi em sẽ mời chị!”

Lúc này, một chiếc xe sang trọng đỗ gần ba người bọn họ. Phương An Nhiên liền cất lời.

“Chị Khê, Tinh Tinh! Lâm Vũ đến rước, em về trước nhé!”

Phùng Khê che miệng bất ngờ.

“Từ lúc mà quan hệ vợ chồng của em tiến triển như vậy!”

Thanh Mộc Tinh cong môi.

“Người ta là vợ chồng mà! Thôi cậu về đi, tạm biệt!”

Phương An Nhiên vẫy tay chào tạm biệt với bọn họ rồi lên xe.

Lâm Vũ nhấn ga rời đi, anh hỏi cô.

“Sao rồi! Nguyệt Hạ Thanh Thanh là ai vậy? Anh thật tò mò thần tượng của tên đầu gỗ kia là ai!”

“Thật ra từ lúc đầu em đã biết người đó là ai rồi!”

Anh bất ngờ nhìn cô.

“Sao em lại biết người bí ẩn đó chứ? Nhưng mà là ai mới được?”

“Là Tinh Tinh!”

Lâm Vũ chau mày.

“Thanh Mộc Tinh?”

“Thật ra Tinh Tinh không xấu xa như anh nghĩ đâu!”

“Anh không biết đâu! Em tốt nhất là đừng nên làm chuyện như cô ta làm với Minh Dương đó!”

Phương An Nhiên cong môi, cô chỉ ước có được hạnh phúc như vậy đến đến suốt đời, nào đâu tự mình ngu ngốc hủy hoại chứ?

Phương An Nhiên cong môi, cô chỉ ước có được hạnh phúc như vậy đến đến suốt đời, nào đâu tự mình ngu ngốc hủy hoại chứ?

Đột nhiên điện thoại của cô reo lên, Phương An Nhiên lấy điện thoại từ trong túi sách ra nhìn dãy số điện thoại gọi đến liền chau mày sau đó bắt máy.

[Là ba đây?]

Khuôn mặt Phương An Nhiên bỗng căng cứng, có bao giờ người này tự xưng là ba cô đâu, tại sao hôm nay ông ta khác lạ đến vậy?

Phương An Nhiên hít sâu một hơi rồi cất lời.

“Có chuyện gì sao?”

[Ngày mai tám giờ tại nhà hàng Kim Hải phòng 6 gặp mặt!]

Sau đó là một tràn tút tút dài.

“Quan hệ của em và ba mình có vẻ không được tốt lắm thì phải!”

Lâm Vũ vừa lái xe vừa quan sát sắc mặt của cô.

Phương An Nhiên chỉ nhẹ cong môi.

“Đúng vậy!”

_________________

Hôm sau Phương An Nhiên đến điểm hẹn, cô thắc mắc nhìn Phương Nghị.

“Ông hẹn tôi ra đây có chuyện gì?”

Phương Nghị điềm đạm với lấy ly trà trên bàn uống một ngụm, không vòng vo nói.

“Ta muốn con thuyết phục Lâm Vũ nhường ba mươi phần trăm cổ phần của công ty thiết kế thời trang mới thành lập của cậu ta!”

Phương An Nhiên tức giận đập bàn, cô biết mà, không phải tự nhiên mà “người ba tốt” này của cô lại tự động hẹn gặp mặt mình.

“Ông đúng là quá tham lam mà! Đừng quên từ lúc ban đầu gã đi, tôi đã cắt đứt quan hệ với ông rồi! Cho nên cổ phần của chồng tôi một phần trăm cũng không cho ông!”

Khuôn mặt già dặn của Phương Nghị nhếch lên, vẻ bỉ ỏi xấu xa đều hiện rõ trên mặt.

“Cô đừng quên do đâu cô mới được gã vào Lâm gia! Hãy nhớ lấy người dì của cô đang ở trong tay tôi, liệu hồn mà làm theo lời tôi nói!”

Phương An Nhiên giận đến lồng ngực phập phồng. Thì ra từ lúc đầu Phương Nghị đã suy tính mọi chuyện, chuyện tốt như gã vào Lâm gia làm gì tới lượt cô chứ? Còn lấy người dì đã chăm sóc cô từ nhỏ đến lớn ra uy hiếp.

“Phương Nghị! Ông đúng là một con cáo già xấu xa!”

Ông ta nghiến răng ken két đặt ly trà lên bàn thật mạnh làm nước bắn tung tóe lạnh giọng.

“Hỗn xược, mày nên nhớ không có tao thì mày không thể nào xuất hiện trên đời được đâu! Đến lúc khuyên được Lâm Vũ đưa ba mươi phần trăm cổ phần thì nhớ gọi điện báo tao, tao cho mày ba ngày, nếu không hãy tự biết hậu quả xảy ra với người dì yêu dấu của mày đi!”

Phương Nghị liền đứng dậy đi một mạch ra ngoài.

Phương An Nhiên vẫn thẫn thờ ngồi đó. Đôi mắt cô nhòe đi trong thấy, làm sao mà cô có thể nói ra yêu cầu vô lí này với Lâm Vũ đây? Cứ ngỡ sao bao nhiêu khó khăn thì cô cũng đã có được hạnh phúc, vậy mà ông trời cũng chẳng buông tha cho.

_________________

Tối đó, khi cùng Lâm Vũ ăn tối, cô cũng chẳng có can đảm để nói nên. Anh nhận thấy cô ăn rất ít liền liên tục gấp đồ ăn vào bát cô căn dặn phải ăn hết hai chén cơm liền.

Anh càng săn sóc, yêu thương cô thế nào thì cô càng cảm thấy bản thân vô cùng có lỗi hơn.

Đến khi anh vào thư phòng làm việc, Phương An Nhiên ở trong phòng ngẫm nghĩ sao đó lấy hết can đảm xuống bếp pha một ly cà phê cho Lâm Vũ.

“Cốc! Cốc! Cốc!”

Nghe tiếng gõ cửa, Lâm Vũ liền cất lời.

“Vào đi!”

Phương An Nhiên mở cửa chậm rãi đi vào trong, đặt cốc cà phê thơm phức nóng hổi lên bàn cất giọng nói dịu dàng.

“Anh uống đi!”

Lâm Vũ nhìn cô mỉm cười.

“Ừm! Cảm ơn em!”

Phương An Nhiên vẫn đứng đấy, định nói gì đó nhưng lời nói chẳng thoát ra được khỏi miệng.

Lâm Vũ nhìn cô khó hiểu.

“Em sao thế? Lại đây!”

Phương An Nhiên rụt rè đi đến, Lâm Vũ liền kéo cô ngồi lên đùi mình.

Phương An Nhiên giật mình định rời đi nhưng được anh giữ chặt người xoay mặt mình đối diện mặt anh.

Anh nhìn cô dịu dàng, xoa lấy cái má trắng mịn hỏi hang.

“Nhiên Nhiên! Rốt cuộc em làm sao vậy? Từ chiều giờ em thật sự rất lạ. Có gì cứ nói anh biết!”

Phương An Nhiên vẫn cúi mặt, không có can đảm để nhìn anh. Cô cắn lấy môi sau đó hít một ngụm khí, lấy hết can đảm nói ra.

“Ba em muốn ba mươi phần trăm cổ phần công ty thiết kế thời trang của anh!”

Phương An Nhiên ngẩn đầu nhìn lấy anh, không bỏ sót chi tiết gì trên khuôn mặt điển trai kia.

Lâm Vũ không nói gì chỉ nhìn cô.

“Vì chuyện này mà em kì lạ suốt buổi chiều sao?”

Cô khẽ gật đầu.

Lâm Vũ cong môi đặt một nụ hôn nhẹ lên trán của Phương An Nhiên.

“Được! Anh sẽ chuẩn bị. Nói với ba em bốn giờ chiều ngày mai đến Lâm thị gặp anh là được!”

Phương An Nhiên chớp chớp mắt bất giờ.

“Anh chắc chứ, là cho ông ấy miễn phí đó!”

Anh vuốt nhẹ những sợi tóc của cô cất lời.

“Ừm! Coi như là của hồi môn cho em!”

Thật ra lúc đầu của hồi môn của Lâm gia cho Phương gia là rất to lớn rồi, điều này Phương An Nhiên đương nhiên biết, toàn bộ những thứ đó đều do nhà họ Phương nuốt chửng, cô chả lấy được một đồng.

“Xin lỗi anh!”

Cô xấu hổ cúi đầu một cô gái như cô làm gì đáng giá đến vậy đâu chứ!

Lâm Vũ nhẹ đẩy mặt cô lên nhìn vào mặt mình, anh cốc nhẹ vào cái trán trắng nõn kia.

“Xin lỗi gì chứ! Chỉ là mong ba em đừng quá tham lam mà đặt ra nhiều yêu cầu lần sau nữa, ngày mai anh sẽ nói với ông ấy, có gì cứ gặp trực tiếp anh, đừng có gọi em về nhà xin như vậy nữa!”

Phương An Nhiên cười hiếp mắt ôm lấy cơ thể to lớn của người đàn ông dụi dụi mặt.

“Lâm Vũ! Anh thật tốt!”

Lâm Vũ nhìn hành động làm nũng của cô gái mà chỉ biết cười nhẹ.

“Vậy em thưởng cho anh đi!”

Cô liền ngẩn đầu lên, chớp chớp mắt nhìn anh.

“Thưởng bằng cách nào!”

Lâm Vũ xấu xa mỉm cười.

“Bằng cách này nè!”

Ngay lập tức, anh dán môi mình lên đôi môi căng mọng của Phương An Nhiên, chiếc lưỡi nhanh chóng luồn lách vào khoang miệng của cô mút mát hết mật ngọt.

Trước khi rời khỏi môi cô còn xấu xa cắn nhẹ lên.

“Bảo bối! Em thật ngọt!”

《Đợi cặp chính lâu quá, mọi người ăn tạm cẩu lương của cặp phụ đi há

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.