Sau một lúc lâu tò mò tham quan phòng mới của mình, cái phòng này rộng như một cái nhà bình thường vậy, đi mà cảm thấy mỏi chân gần chớt, Phương An Nhiên sực nhớ ra gì đó liền hoảng hốt. Không lẽ đây là Lâm gia? Mẹ nó cô ngủ đến giờ mới dậy còn tò mò táy máy tay chân, mặt trời sắp lặn luôn rồi mà cô còn chưa xuống nhà, rồi bọn họ nghĩ gì về cô đây? Chắc rằng bọn họ sẽ cho là cô là một đứa con gái hư, một cô con dâu không biết phép tắc, bị gia đình chiều hư, huhu! Chết rồi! Phải làm sao đây? Không chừng...có khi họ nghĩ...cô là bị con trai họ hành hạ suốt đêm tân không? Trời ơi! Loại chuyện này mà bị hiểu làm thì hổ thẹn biết mấy.
- Hay là mình bịa ra bản thân bị bệnh đi nhỉ, đúng rồi đúng rồi! Phương An Nhiên! Sao mày thông minh dữ vậy hả?
Phương An Nhiên cười nham hiểm rồi lấy tay chà sát mặt, cổ, tay chân cho đỏ rực lên, cô nghĩ mình thật là thông minh. Phương An Nhiên đi ra ngoài xuống lầu rồi ngó qua ngó lại như ăn trộm, sau đó nghe tiếng động dưới nhà liền giả bộ đi từ từ.
- Bà chủ!
Hửm? Sau người phụ nữ này lại gọi cô là bà chủ nhỉ, nếu là một gia đình có nhiều thế hệ thì phải gọi là Thiếu phu nhân chứ? Người phụ nữ thấy cô nhìn mình một cách khó hiểu thì lo sợ.
- Bà chủ? Sao người bà đỏ hỏn thế này? Bị bệnh sao?
Phương An Nhiên e ngại nhìn cô cười cười hỏi: “À do tôi có chút nóng thôi! Đây không phải là Lâm gia à?”
Người hầu khó hiểu, không lẽ cô không biết đây là nhà riêng của cậu chủ sao? Cô gái này thật lạ, người phụ nữ chỉ dám nghĩ chứ không dám nói như thế trước mặt cô, khuôn mặt vẫn cười thân thiện.
- Đây là nhà riêng của ông chủ thưa bà chủ!
Phương An Nhiên thở ra một hơi. Mẹ nó! Vậy mà lúc nảy cô còn sợ muốn tè ra quần, bản thân ngu ngốc chà sát da của mình muốn rướm máu đau muốn chết. Thật tức chết đi được!
Phương An Nhiên thấy ánh mắt của người giúp việc này khó hiểu nhìn mình liền e ngại giải thích: “À lúc tối tôi say quá nên tôi không biết ông chủ cô đưa tôi về Lâm gia hay là biệt thự riêng. Ừm! Tôi phải gọi cô như nào?”
Cô người làm thấy Phương An Nhiên thân thiện nên có cảm tình với cô liền cười đáp: “À! Tôi tên Tĩnh Phương, đã 38 tuổi rồi”
Phương An Nhiên “A” một tiếng: “Vậy sau này tôi gọi cô là chị Tĩnh nhé!”
Cô người làm vui vẻ gật đầu: “Vâng thưa bà chủ”
Phương An Nhiên tò mò hỏi cô: “Chị làm giúp việc ở đây lâu chưa?”
- Cũng tầm bốn năm rồi bà chủ!
Cô thân thiện đáp lời: “Lâu vậy sao?”
Tĩnh Phương đáp: “Vâng! Cậu chủ cũng coi như dễ tính nên tôi không bị đuổi đi”
Phương An Nhiên nhíu mày thắc mắc: “Anh ta tính tình thế nào vậy?”
- Ông chủ rất ít nói! Cậu ấy là một người cuồng công việc, rất hay bỏ bữa, đối với những người làm việc cập dưới rất nghiêm khắc nhưng không bạc đãi họ bao giờ. Là một người dễ ăn dễ uống, tôi không biết bên ngoài cậu ấy như nào nhưng tôi thấy trong nhà cậu ấy chưa bao giờ dắt phụ nữ về thậm chí điện thoại, nhắn tin với bạn gái tôi cũng không thấy bao giờ. À phải rồi! cậu ấy là một người có bệnh sạch sẽ nặng, có lần cậu ấy vô tình làm dính một chút thức ăn lên áo liền bỏ bữa ăn lên lầu tắm rửa rồi vứt chiếc áo đó vào sọt rác, bà chủ biết ông chủ giàu cỡ nào mà, chiếc áo đó cũng cỡ năm tháng lương của tôi chứ đùa gì.
Phương An Nhiên nghe đến đây thì tâm tình run rẫy. Mẹ kiếp! Chỉ dính thức ăn một chút trên áo mà bỏ luôn chiếc áo đắc tiền đó á! Người nhà giàu đúng là khác người mà. Nhưng mà tối hôm qua...cô còn nôn lên người hắn, hèn gì ánh mắt hắn như hận muốn xé xác lột da cô rồi băm nhuyễn cho chó ăn như vậy.Chắc chắn lúc ấy hắn cảm thấy kinh dị lắm. Tĩnh Phương vẫn nói tiếp:
- Tôi thấy ông chủ rất tốt nha! Là mẫu người đàn ông lí tưởng mà người ta thường viết trong tiểu thuyết đó, nhà giàu lại đẹp trai, lạnh lùng, không gái gú! Mà bà chủ? Không lẽ bà không quen ông chủ trước khi cưới sao?
Phương An Nhiên cười trừ: “Chúng tôi là vì hôn ước mới cưới”
Tĩnh Phương “A” một tiếng, đúng vậy, người nhà giàu thường sắp đặc cái hôn ước, dù biết không hạnh phúc nhưng họ vẫn vì lợi ích mà làm như vậy.
- Anh ta đi làm rồi sao?
- Đúng vậy! Cậu chủ đi làm rồi! Thường là bảy giờ cậu ấy đã ra khỏi nhà! À mà bà chủ đói chưa tôi dọn thức ăn lên.
Phải nói là từ sáng hôm qua tới giờ cô chưa đưa được thứ gì vô bụng ngoài rượu, bây giờ Tĩnh Phương nhắc đến thì cô mới nhớ, cô liền bảo chị ấy dọn ra và bắt đầu lấp đầy cái bụng của mình.
_____________
- Cắt! Tốt lắm, cảnh quay 768 chuẩn bị!
Tiếng của trợ lí vang dội trong trường quay, từ sáng đến giờ cả đoàn làm phim đều quay miệt mài, vì bộ phim dự kiến vào mùa đông năm nay sẽ chiếu nên mới gấp rút quay như này. Thanh Mộc Tinh vừa quay xong cảnh diễn ngồi xuống thở phì phò, thật ra cô mới diễn cảnh bị cướp rượt, chạy muốn bay hồn bay vía.
- Mệt lắm sao em?
Phùng Khê nhìn cô tội nghiệp nói, Thanh Mộc Tinh cười trừ: “Có một chút thôi chị Khê!”
Phùng Khê đưa cái bánh bao cho cô nói: “Sáng giờ em chưa ăn gì hay là ăn đỡ cái bánh này trước đi!”
Phùng Khê vừa nói xong thì tiếng hô của trợ lí bắt đầu cảnh diễn của Thanh Mộc Tinh lại vang lên, cô thở dài: “Cực cho em rồi!”
Thanh Mộc Tinh cười tươi nhưng nhìn kĩ thì nụ cười này lộ ra vẻ mệt mỏi rõ rệt: “Không sao đâu chị! Em không cảm thấy mệt đâu”
Nói rồi cô lại tiếp tục diễn xuất, quay qua quay lại cũng đến tám giờ, đoàn làm phim mới giải tán, Thanh Mộc Tinh và Phùng Khê tạm biệt Lăng Linh Sương rồi đi về.
- Em đứng ở đây một chút chờ chị đi lấy xe nhé!
- Vâng ạ!
Thanh Mộc Tinh đứng một mình trên vỉa hè, cảm thấy có chút sợ sệt. Vì lạnh nên cô xoa xoa hai bắp tay bỗng từ đâu có luồn sáng chiếu thẳng lên mặt Thanh Mộc Tinh, cô nhíu mày lấy tay che ánh sáng đó lại thì mờ mịt thấy một chiếc xe chạy đến lao thẳng về cô. Sự cố quá bất ngờ khiến chân Thanh Mộc Tinh như mộc rễ dưới đất đứng bất động tại chỗ. Lúc chiếc xe chỉ còn cách một mét nữa sẽ đâm trúng Thanh Mộc Tinh thì một lực đạo kéo tay cô khiến cả thân người rời khỏi chỗ đang đứng.
Chiếc xe màu đen không đâm trúng Thanh Mộc Tinh liền tăng tốc lao thẳng về phía trước. Cô hồn lạc phách bay, cơ thể va vào một lòng ngực vững chắc, mùi đàn hương quen thuộc sọc vào mũi khiến đầu óc cô không còn tỉnh táo. Chuyện lúc nảy vẫn khiến cô không khỏi kinh hoàng, sửng sốt một lúc lâu.
- Ôm đủ chưa?
Giọng nói lạnh băng quen thuộc cất lên khiến Thanh Mộc Tinh dần hồi phục tinh thần buông anh ra. Khuôn mặt cô vì sợ mà trắng bệch. Cô ngước lên nhìn đàn ông vừa cứu mình lúc nảy, anh vẫn như vậy, bộ đồ vest đen thẳng thớm lịch lãm khoát thêm chiếc áo khoác đen dài đến đùi. Đôi mắt đen tuyền hổ phách thường ngày vẫn lạnh lùng sắc bén, chiếc mũi anh nghiêm nghị cao vun vút, đôi môi anh hồng hào tự nhiên, khuôn mặt góc cạnh quyết rũ chết người. Lúc này ánh đèn đường chiếu rọi một bên mặt của anh không làm mất đi vẻ đẹp tuyệt thế ấy mà còn làm cho người ta cảm thấy mờ ảo, mi hoặc, nhìn anh như một ác quỷ bóng đêm khiến cô sợ hãi, Thanh Mộc Tinh cúi đầu nhỏ giọng: “Cảm ơn...Doãn Tổng đã cứu tôi”
Doãn Minh Dương chán ghét không thèm nhìn cô nữa mà quay mặt sang chỗ khác: “Bởi vì đây là đoàn phim nên tôi mới cứu cô, sau này cẩn thận một chút, nếu có lần sau thì xác định đi gặp diêm vương đi!”
Giọng nói anh lãnh đạm đến vô tình, sắc bén lạnh tanh không chút gì gọi là tình người, lòng cô lạnh lẽo cực độ, tuy vậy nhưng trên môi vẫn nở nụ cười nhàn nhạt: “Cảm ơn Doãn tổng đã nhắc nhở!”
Anh hừ lạnh một tiếng rồi cất bước đi, Lục Tấn phía sau vội vàng gật đầu chào cô rồi theo anh đi về phía đỗ xe, bóng dáng hai người hạ dần mất hút.
Doãn Minh Dương gần đi đến chỗ giữ xe thì cất giọng: “Điều tra chiếc xe đó cho tôi!”
Tuy lúc nảy chiếc xe phóng vô cùng nhanh nhưng anh vẫn nhận thấy chiếc xe kia không có biển số, lại vô duyên vô cớ đâm vào Thanh Mộc Tinh, nhất định là có vấn đề. Lục Tấn nghiêm nghị trả lời: “Vâng thưa thiếu gia”
Một lát sau Phùng Khê cũng đã lấy xe đến, thấy Thanh Mộc Tinh cứ ngây ngốc nhìn về phía trước, Phùng Khê bấm còi âm ĩ, cô giật mình nhìn về hướng xe.
- Đứng ngây ngốc đó làm gì? Em không định về sao?
Thanh Mộc Tinh cong môi rồi bước vào xe. Chiếc xe nhanh chóng khởi động dưới ánh đèn đường mở nhạt, Nhìn các toà nhà, cao óc, cửa hàng,...bên ngoài nói đuôi nhau, tâm trạng Thanh Mộc Tinh vô cùng lạnh nhạt, không lẽ quan hệ cô và anh cứ mãi như vậy? Nhưng mà...lúc nảy là cô đứng bên lề đường cơ mà, sao chiếc xe kia có thể đâm lên lề đường như thế? Không lẽ bà nội Doãn nói đúng, cô đang dần dần bị bủa vây bởi nguy hiểm. Thanh Mộc Tinh thở dài một hơi, nhìn ra ngoài cửa xe, cô vẫn nên là gửi một cái tin nhắn thông báo cho Duệ Long biết chuyện này.