Con đến rồi đây!
Mọi người trong phòng bất chợt đưa mắt đến người con trai trước cửa. Trên người anh mặc bộ vest đen, toàn thân tỏa ra khí chất mạnh mẽ, gương mặt sắc sảo lạnh lùng vô cùng cuốn hút khiến ai nhìn vào cũng có cảm giác áp bức mạnh mẽ nhưng vẫn không cưỡng nỗi sự đẹp trai ấy mà muốn nhìn ngắm thêm. Nhất là Thanh Tiểu Mẫn, mẹ nó cô ta rất thích Doãn Minh Dương, từ trong phim đến ngoài đời mà cái hôn ước này cô ta không cướp lấy được, càng nghĩ đến cô ta càng tức muốn xé xác Thanh Mộc Tinh ra làm trăm mãnh.
Thanh Mộc Tinh nhìn người con trai trước mặt toàn thân hóa đá, đôi mắt mèo to tròn mở to.
Sao lại trớ trêu đến thế?
Người có hôn ước với cô là... Doãn Minh Dương.
Doãn Minh Dương thoáng nhìn thì bình tĩnh nhưng trong lòng cũng bất ngờ không kém mà nhìn chằm chằm Thanh Mộc Tinh.
Bà nội Doãn tươi cười.
- Đến rồi! Đến rồi! Lại đây ngồi nào.
Anh cất từng bước nặng nề đến chỗ bà nội Doãn chỉ định. Thanh Mộc Tinh cúi mặt không dám nhìn thẳng anh. Trong đầu cô rối rắm như không tin vào sự thật này.
Doãn Minh Hải thấy con trai từ lúc bước vào cứ nhìn chằm chằm người ta thì cười ra tiếng.
- Con làm gì cứ nhìn chằm chằm con gái nhà người ta vậy, khiến con bé cứ ngại ngùng cúi mặt thế kia.
Nghe ba mình nhắc nhở, anh mới hoàn hồn.
Tịnh Lan nhận ra nảy giờ trong phòng ăn bà ta chưa nói câu nào liền gượng cười.
- Haha! Con gái nhà mọi người đúng là thiệt xinh đẹp mà khiến con trai tôi nhìn không chớp mắt như vậy.
Mai Tố Nhã cũng cất lời.
- Bà nói quá rồi, làm gì được như thế.
Thật ra Tịnh Lan và Mai Tố Nhã làm bạn của nhau. Mai Tố Nhã có đề cập đến việc con riêng bà ta với Tịnh Lan nhiều lần rồi nhưng trăm ngàn lần không ngờ người đó lại là Thanh Mộc Tinh.
Thanh Thiên Mạc cười hà hà khen ngợi.
- Cháu rễ tương lai cũng thật đẹp trai nha, không biết con còn nhớ ông không? Lúc trước chúng ta từng gặp mặt bàn chuyện hợp tác đó.
Khuôn miệng Doãn Minh Dương nhẹ nhàng cong lên, mang một chút kính trọng nói.
- Con nhớ chứ, ông Thanh thật sự là một người lão luyện trong giới kinh doanh.
Ông lão Thanh vui vẻ cười ra tiếng.
- Cháu rể quá khen rồi.
Hai từ “cháu rể” này khiến ai nghe qua cũng cảm thấy có chút ngẩn người. Nhất là Thanh Mộc Tinh, từ nảy đến giờ cô cứ ngồi như một pho tượng đá đến nhút nhít cũng không có, nếu cô không thở nữa chắc chắn mọi người sẽ tưởng cô chính là một vật vô tri vô giác.
Thanh Thiên Hạo thấy con gái không được tự nhiên liền đụng đến đôi vai cứng ngắt của cô.
- Con làm sao vậy? Không khỏe à?
Mộc Tinh mấp máy môi.
- Con... con....
- Bà lão Doãn thấy cháu dâu tương lai không thoải mái liền nói.
- Chắc con bé trong người không khỏe rồi!
Tịnh Lan cũng làm ra bộ mặt tươi cười nói.
- Con nên ăn nhiều một chút, nhìn con gầy như thế cũng không tốt đâu.
Ông lão Thanh thấy cháu gái như thế cũng thật thật giả giả trả lời.
- Ngại quá, cháu gái của tôi vốn thật hôm nay không khỏe cho lắm. Cũng trò chuyện đã lâu rồi chúng ta cùng ăn thôi nào.
Ông lão nhìn khuôn mặt hóc hác không giọt máu của Thanh Mộc Tinh liền lo lắng gắp một miếng sườn xào chua ngọt cho cô.
- Chẳng phải con thích món này lắm sao? Ăn nhiều vào, nhìn con gầy lắm đấy.
Tịnh Lan cười cười nói theo.
- Tuổi trẻ chúng nó là vậy huống hồ Mộc Tinh là diễn viên nên chắc vấn đề ăn uống cũng không thoải mái cho lắm đúng không?
Lão Thanh nghe chuyện này mặt có chút biến hoá.
- Diễn viên? Tinh Tinh! Con vào làm diễn viên từ khi nào vậy?
Thanh Mộc Tinh rụt rè đáp.
- Con chỉ mới nhận phim mấy ngày trước, chỉ là vai phụ, chưa chính thức quay.
Ông lão Thanh kì thực là không thích Thanh Mộc Tinh làm vào làng giải trí chút nào.
- Tinh Tinh! Không phải ông cưỡng ép con làm theo điều ông muốn mà con biết không? Giới giải trí thực sự không đơn giản như con nghĩ. Con cứ vào công ty nhà chúng ta làm không được sao?
- Ba à! Con bé tự có việc mà nó thích. Chúng ta không nên ép nó.
Thanh Tiểu Mẫn kế bên nảy giờ im lặng cũng cất lời.
- Ba! Ba không biết đâu, giới giải trí thật sự rất khủng hoảng. Lâu lâu lại rộ tin tức minh tinh cập kè với đạo diễn, nhà sản xuất để có vai đóng rồi nổi tiếng đó. Con đây lo cho chị Mộc Tinh cũng bị vướn vào đó đấy.
Ông lão Thanh liếc nhìn Thanh Tiểu Mẫn quát.
- Xằng bậy!
- Con nói đúng mà. Chị ta lại là con của kẻ thứ ba ai biết được...
- Câm miệng! Con đường đường là tiểu thư Thanh gia sao ăn nói bậy bạ như vậy hả?
Thanh Thiên Hạo tức giận mắng cô ta.
- Thật xin lỗi mọi người, đứa con gái út này của tôi từ nhỏ đã được nuông chìu nên không biết tôn trọng ai hết.
- Không sao! Người lớn chúng ta đừng nên chấp nhất bọn nhỏ. À mà hôm qua tôi rãnh rỗi lướt web thấy một diễn viên chưa đóng phim mới nổi đến đứng đầu hot seach còn đóng cặp với Minh Dương nữa, nhìn lại rất xinh đẹp không ngờ cô gái đó lại là con gái ông, con dâu tương lai của tôi. Đây có tính là duyên phận không nhỉ?
Doãn Minh Hải hài hước nói.
Ông Thanh trố mắt.
- Thật à! Không ngờ hai đứa con của chúng ta có duyên thật nha!
Ông lão Thanh nghe tin từ miệng ông Doãn cũng bất ngờ.
- Haha! Tôi đây là lo con bé đóng cặp với với người đàn ông khác không tốt chút nào cho thanh danh nó, thì ra là cháu rể. Hay lắm! Ông đây trông chờ chúng con.
- Đúng vậy! đúng vậy! Tôi cũng có xem tin tức về cháu dâu. Hơn nữa con bé là người trong công ty Truyền Thông Thịnh Hải chúng tôi. Ông Thanh đừng lo, công ty sẽ cố gắng chiếu cố con bé. À còn chuyện đóng phim nữa, cháu tôi sẽ trong chừng cháu thật tốt để không ai làm hại con bé đúng không Minh Dương?
Doãn Minh Dương khẽ ho một tiếng đáp “Vâng“.
Bà Doãn hài lòng nhìn khuôn mặt không cảm xúc của anh mà hài lòng.
Suốt buổi ăn Thanh Thiên Mạc cứ gắp đồ ăn cho Thanh Mộc Tinh. Cả hai nhà họ Doãn và Mạc cư nhiên cũng biết ông lão Thanh thương yêu Thanh Mộc Tinh cỡ nào.
Nơi đây nổi tiếng khắp Bắc Kinh là đồ ăn rất ngon nhưng vào miệng Thanh Mộc Tinh chẳng có mùi vị gì cả nhưng cô vẫn cố nuốt xuống, tâm tình cứ lẫn quẫn chuyện hôn ước với Doãn Minh Dương. Làm sao cô đối mặt với anh trong tình cảnh này đây? Không chừng anh ấy còn nghi ngờ cô cố dàn xếp hôn sự này. Càng nghĩ cô càng cảm thấy sợ hãi.
- Con ăn no rồi, còn vào phòng vệ sinh rửa mặt một lát.
- Ừm, con đi đi!
Ông lão Thanh cưng chìu xoa đầu cô.
...
Thanh Mộc Tinh định dùng nước hất vào mặt mình nhưng chợt nhớ ra trên mặt còn trang điểm nên chỉ rửa tay. Nhìn vào chiếc gương phản chiều gương mặt xinh đẹp của mình mà thất thần. Doãn Minh Dương thật sự là vị hôn phu của cô? Tại sao cuộc đời phải trớ trêu đến thế chứ? Sao cô dám đối mặt với anh đây? Nghĩ ngợi một lát Thanh Mộc Tinh dùng sức nhéo đùi mình một cái thật mạnh, quả nhiên là rất đau. Đây...là sự thật! Nghĩ ngợi gì nữa chứ, số phận đã sắp xếp như thế thì cô đành phải đối mặt thôi. Phải chăng là duyên phận cuộc đời đã đưa đẩy cô và anh trở lại?
Trở về phòng ăn. Mọi người đã ăn uống xong trò chuyện thoải mái vui vẻ. Cô nhìn thoáng Doãn Minh Dương thấy anh vẫn ngồi im thinh thít băng lãnh nhìn mọi người, một cái liếc mắt nhìn cô cũng không có.
Bà lão Doãn nhìn Thanh Mộc Tinh cười hiền từ.
- Tinh Tinh ra rồi! Mọi người thấy tâm trạng con không tốt nên đã đề nghị Minh Dương dẫn con đi dạo quanh đây một chút, khuôn viên ở đây khá là đẹp đó, sẽ khiến cho tâm trạng con thoải mái hơn.
Ông lão Thanh phụ họa.
- Đúng đó! đúng đó! Hai con dù gì sau này cũng là vợ chồng nên bồi dưỡng tình cảm nhiều hơn.
Thanh Mộc Tinh nghe nói mà hoảng sợ.
- Con...sao có thể phiền anh ấy được!
- Haha! Phiền gì mà phiền chứ, đưa vợ tương lai đi dạo nó vui còn không hết đúng không Minh Dương.
Ông Doãn nhìn Doãn Minh Dương bằng ánh mắt vui vẻ nhưng có gì đó là chút áp bức như muốn dọa rằng anh mà không đưa Thanh Mộc Tinh đi sẽ không xong với ông ấy. Doãn Minh Dương không thèm nhìn ông một cái chậm rãi đứng dậy đi ra ngoài.
Thấy thái độ lạnh nhạt của cháu trai, bà lão Doãn cau mày.
- Cái đứa trẻ này kiêu ngạo như thế làm gì? Mộc Tinh con đi theo nó đi, tính khí nó là vậy đó, con đừng giận.
Thanh Mộc Tinh khẽ cười một cái với mọi người đáp.
- Dạ, con đi đây ạ!
Nói rồi cô cất bước ra ngoài.
- Con bé ngoan thật!
Ông Thanh xem ra rất hài lòng với đứa con dâu này.
- Cho con đi theo với, tâm trạng con cũng không tốt lắm.
Ông Thanh nhíu mày.
- Chị và anh rể phải bồi dưỡng tình cảm, con theo làm gì?
- Dù sao cũng chưa cưới, chưa chắc bọn họ kết hôn đâu.
Ông lão Thanh giận run người tím mặt với đứa cháu trời đánh này.
- Ăn nói xằng bậy. Cắt tiền tiêu vặt của con một tháng, trong một tháng này cũng không được ra ngoài trừ việc đi học ra.
- Ông...
Mai Tố Nhã đụng Thanh Tiểu Mẫn một cái khiến cô ta im bặt đi nhưng khuôn mặt vẫn hiện ra sự bất mãn.
- Ba! Là con dạy dỗ nó không tốt. Con sẽ cố gắng chỉnh đốn nó lại đảm bảo sẽ không có lần sao.
- Tốt nhất cô nói được làm được.
- Thật xấu hổ để cả nhà mọi người cười cho rồi.
- Không sao không sao!
Hai nhà bọn họ nói chuyện vui vẻ riêng ba người Tịnh Lan, Mai Tố Nhã, Thanh Tiểu Mẫn là không. Tịnh Lan bây giờ rất lo sợ, chuyện mà bà ta đã làm tám năm trước nếu bại lộ nhất định cả nhà họ Doãn sẽ công kích bà ta nên lại nghĩ ngợi bày mưu tính kế làm sao để bọn họ không phát hiện. Đúng thật trăm tính ngàn tính cũng không ngờ Thanh Mộc Tinh lại được gả vào nhà họ Doãn mà.