Cô đi rất nhanh, quần áo còn chưa chỉnh tề chứ chưa nói đến nhìn đường.
Đột nhiên hắt xì, cô cảm thấy mũi hơi đau “aaaaaaa”
Tiếng kêu của cô nghe rất hay, khi âm thanh phát ra từ chiếc miệng nhỏ xinh của cô ta, nghe rất đáng yêu, vậy thì có thể hiểu được những tiếng kêu của cô mỗi đêm bên cạnh Lạc Dịch Bắc.
Còn nhìn cô hiện tại thì không ra thể thống gì, quần áo thì xộc xệch, thì bắt gặp ánh mắt hằm hè của Lạc Dịch Bắc
Cô vốn dĩ muốn làm thế nào thì sẽ làm như vậy.
Chưa đợi được Phương Trì Hạ đáp trả lại, thì anh đã lại lên giữ lấy cô, rồi bế cô lên phòng.
“Lạc Dịch Bắc anh làm cái gì vậy?” Phương Trì Hạ chưa hiểu ra chuyện gì, nắm lấy vai anh đẩy ra nhưng vô ích, anh thì vẫn ôm côlên giường.
Ngón tay anh dần dần vuốt ve lên cằn cô, rồi hôn lên môi cô.
“Tôi sắp phải đi phỏng vấn, anh đừng như vậy.” Phương Trì Hạ để tay giữa 2 người và thử thương lượng với anh.
“Hôm nay là chủ nhật, phỏng vấn ở đâu chứ?” Lạc Dịch Bắc đẩy tay cô ra và tiếp tục hôn.
“Chủ nhật?” Phương Trì Hạ giật mỉnh.
Đúng rồi, hôm nay quá mệt, ngay cả chuyện này cô ta cũng quên được.
Đang thất thần thì tay của người đàn ông như muốn lọt quần áo của cô ra.
“Lạc Dich Bắc đừng mà.” Cô cố gắng kìm tay anh lại.
“Đừng như vậy.” Hai tay cô nắm chặt lấy ngón tay anh, âu yếm nhìn anh ta nịnh nọt:“ chúng ta kết hôn xong chưa có tuần trăng mật, đêm nay ra ngoài có được không?”
Phương Trì Hạ chủ yếu là muốn nhấn mạnh vế sau, đi ra ngoài.
Thế nhưng nghe thấy Lạc Dich Bắc nói cô hoang toàn biến sắc.
“Muốn đi tuần trăng mật sao?”
“Ý của em là, hôm nay ý.” Biết rằng mình bị anh bắt thóp nên cô phải nói ngay.
“1 ngày sao có thể gọi là trăng mật, ít nhất phải được một tháng mới gọi là trăng mật được.”
Phương Trì Hạ bị anh phản bác lại như vậy không còn nói được gì.
Lạc Dịch Bắc mặc kệ, vẫn mon men sờ lên từng bộ phận trên cơ thể cô, nhưng rồi lại nói:“ cô đã như vậy, vậy tôi cũng sẽ cố gắng vì cô.”
Buông cô ra, dường như anh muốn đi sắp xếp hành lí.
Phương Trì Hạ liếc mắt nhìn anh đilàm, liền bật dậy.
“Tôi không phải có ý đó, ý tôi là, đêm nay chúng ta có thể ra ngoài, đi bộ như kiểu đi trăng mật vậy, chứ không phải ở trong nhà.” Vừa bước đi cô vừa giải thích.
Trăng mật...
Thật sự đi với anh 1 tháng, đùi của cô phải hồi phục lại đã.
“Vậy sao?” Lạc Dich Bắc vẫn sắp xếp đồ đạc không thèm nhìn cô.
“Chăng phải ngày nào anh cũng rất bận sao? Ngày mai còn nhiều việc giải quyết đi như vậy không sao chứ?” Phương Trì Hạ đứng trước mặt anh ngọt ngào nói.
“Nhưng, không có đi trăng mật thì thiệt cho cô quá.” Lời của Lạc Dich Bắc không biết là đùa hay thật nữa.