“Tôi giúp anh xoa một chút, như vậy làm tan máu bầm tương đối mau, nha?” Ngồi trên đùi của anh, cô cùng anh thương lượng.
Từ nhỏ đến lớn Lạc Dịch Bắc chịu quá nhiều huấn luyện như vậy, kỳ thật với anh mà nói vết thương nhỏ như này căn bản không tính là gì.
Có điều, hiếm khi cô tỏ ra ôn nhu như vậy, anh thế nhưng lại gật đầu.
Phương Trì Hạ lấy túi chườm nước đá ra, dán lên vết bầm trên trán anh, động tác tinh tế mà giúp anh xoa lên.
Động tác của cô thực mềm nhẹ, vết thương là do cô tạo thành, cô có phần hơi áy náy.
Lạc Dịch Bắc để mặc động tác của ca, bất động thanh sắc nhìn chằm chằm cô, đánh giá.
Ngũ quan của Phương Trì Hạ đặc biệt hài hòa, làn da còn rất trắng, nhìn gần như vậy, phảng phất như trên mặt tản ra một vầng sáng mông lung, đẹp đến có chút loá mắt.
Hai người cũng không nói chuyện.
Không khí, lặng im.
Nhưng mà, trạng thái như vậy, không kéo dài đến hai phút, lại bị Lạc Dịch Bắc không có quy củ sờ soạng, tay làm loạn quần áo của cô.
Phương Trì Hạ cả kinh, lấy lại tinh thần, hoảng loạn đẩy đẩy anh, miễn cưỡng kéo ra khoảng cách với anh, “Không phải còn ra ngoài sao?”
“Còn sớm!” Lạc Dịch Bắc đầu cũng không nâng lên, chóp mũi cọ cọ vào cô, khàn khàn trả lời cô một câu.
Phương Trì Hạ bị anh chặn lại đến không còn câu nào để nói, trầm mặc một hồi lâu, đơn giản mặc anh làm tới.
Cô tưởng là, hôm nay anh muốn đi ra ngoài, nhiều nhất chỉ lăn lộn một chút liền thu tay lại.
Thực rõ ràng, bây giờ cô vẫn không thế nào hiểu được anh.
Nếu hai người tiếp xúc với nhau lâu hơn nữa, cô sẽ biết ý tưởng của cô lúc này thật sự có bao nhiêu ngốc ngếch.
Lạc Dịch Bắc bế ngang cô lên đi vào phòng ngủ, ôm cô trên tay lập tức đảo hướng về phía giường lớn.
Theo sau đó……
Vài tiếng đồng hồ rồi mà cửa phòng ngủ cũng chưa hề mở ra.
Phương Trì Hạ bị lăn lộn đến eo như muốn đứt, xụi lơ nằm trên giường, mơ mơ màng màng ngủ, trong lòng hung hăng mắng Lạc Dịch Bắc hết lần này đến lần khác.Cầm thú!
Lần nữa tỉnh lại, sắc trời bên ngoài đã chậm rãi tối đen.
Người đàn ông trong phòng, còn chưa rời đi, đang đưa lưng về phía cô sửa sang áo sơ mi của mình.
Thân hình anh cao lớn, anh tuấn đẹp trai bức người, giơ tay nhấc chân đêu có một loại ưu nhã nói không nên lời, khiến người khác nhìn vào có chút hoa mắt.
Nếu không phải mình mới vừa bị lăn lộn đến quá tàn nhẫn, đại khái Phương Trì Hạ sẽ như đang thưởng thức phong cảnh mà nhìn anh chằm chằm thêm vài lần.
Dư quang nơi khóe mắt liếc thấy tầm mắt cô dừng ở trên người minh, Lạc Dịch Bắc hơi hơi quay mặt qua, ánh mắt nhìn lướt qua hồng triều chưa lui trên gương mặt cô, khẽ phun ra hai chữ, “Tỉnh.”
“Sao anh còn chưa đi ra ngoài?” Phương Trì Hạ bọc chăn đơn ngồi dậy.
“Thay quần áo rồi cùng đi.” Lạc Dịch Bắc ném cho cô một câu, dạo bước chân đi đến bên cạnh sô pha.
Cùng nhau?
Phương Trì Hạ sửng sốt một chút.
Không phải cô không biết anh muốn đi đâu, hôm nay chính là sinh nhật Lạc lão gia đấy.
Mang cô đi cùng?
“Em còn năm phút để chuẩn bị, nếu không,” Ánh mắt đảo qua trên mặt cô, anh từ từ phun ra một câu, “Tôi tự mình giúp em!”
Một câu âm trầm như thế, làm Phương Trì Hạ run lên một chút.
Cô không rõ anh làm như vậy nhằm mục đích gì, vẫn quấn chăn đơn xuống giường phối hợp đi chọn lễ phục.
“Mặc bộ nào thì được đây?” Ánh mắt đảo qua từng hàng lễ phục, cô có chút lưỡng lự.
Lạc Dịch Bắc giúp cô chọn quần áo quá nhiều rồi, đêm nay cụ thể là loại trường hợp gì cô cũng không biết, chính là rối rắm, giọng nói Lạc Dịch Bắc mang theo hài hước từ từ truyền đến từ phía sau, “Bộ màu đen tối hôm qua.”
Giọng nói mang theo mười phần trêu chọc, làm Phương Trì Hạ ngẩn ra, đầu óc có chút hỗn độn.
Hôm qua, bộ tối hôm qua ……