“Đã xảy ra chuyện gì?” Phương Trì Hạ đang ngủ ngon giấc, bị anh hét lên như thế, lúng túng hoảng loạn, trở người một cái, không chút phòng bị mà lăn từ trên xô-pha xuống.
Dáng vẻ của cô rất đáng thương, ngồi bệt trên đất đầu tóc rối tung, mơ mơ màng màng hiển nhiên vẫn chưa làm rõ tình hình trước mắt là gì.
Ngẩng đầu lên, nhìn rõ gương mặt của anh, cô hét trả lại anh một tiếng, “Lạc Dịch Bắc, anh làm gì vậy? Nửa đêm mà ồn chết được!”
Tiếng hét này của cô tràn đầy nội lực, không thua tiếng hét lúc nãy của Lạc Dịch Bắc chút nào, còn mang theo sức mạnh.
Lạc Dịch Bắc bị cô hét đến ngẩn người ra vài giây.
Cô dám la anh?
Cô còn lí sự nữa?
Phương Trì Hạ không tiếp tục để tâm đến anh, thậm chí cũng không có ý định tự kiểm điểm, xoa xoa cái mông ngã đau của mình khi nãy, từ trên đất bò dậy, trở về xô-pha ngồi xuống.
“Sao anh trở về rồi?” không nhìn thấy nét mặt tối sầm của anh, sau khi hét xong cô tâm tình dễ chịu không ít mà lạnh nhạt hỏi.
“Đây là nhà của chúng ta, tôi không nên trở về sao?” Lạc Dịch Bắc lạnh lùng hừ một tiếng, cố tình nhấn mạnh hai chữ “chúng ta”, trực tiếp lấy điện thoại đặt ra trước mặt cô, “Đây là cái gì?”
Màn hình của điện thoại vẫn còn đang mở, ập vào mắt là trang lịch sử trò chuyện đầy chữ giữa Phương Trì Hạ và Đại Bảo Bối.
Hình nền của Đại Bảo Bối là ảnh của một người đàn ông, được chụp vô cùng đẹp, ánh đèn mờ nhạt che nửa khuôn mặt, cúi mặt xuống, ngón tay vẫn còn kẹp một điếu xì-gà, trên xì-gà khói bay lượn lờ, làn sương mờ nhạt vây lấy khuôn mặt kia, quyến rũ đến nổ tung lại còn ma mị.
Hình nền Đại Bảo Bối này đã dùng lâu lắm rồi, Phương Trì Hạ quen nhìn rồi, cũng không cảm thấy có gì khác lạ.
Bình thường giọng điệu của cô với Đại Bảo Bối là loại đùa giỡn không bình thường này, nhìn màn hình hồi lâu, cô cũng không nhìn ra trò trống gì.
Sắc mặt của cô vô cùng dửng dưng, hoàn toàn không có chút nào lúng túng và hoảng hốt khi bị người khác bắt gian, thậm chí còn mang dáng vẻ như không có chuyện gì.
Lạc Dịch Bắc mặt không biểu cảm nhìn cô, anh vừa suy đoán các loại biểu cảm của cô khi bị anh chất vấn, nhưng duy nhất không ngờ đến là loại biểu cảm thản nhiên này.
“Không định giải thích một chút à? Lạc thiếu phu nhân!” Giọng điệu của anh, mang đầy sự châm biếm tột cùng, đặc biệt là những chữ “Lạc thiếu phu nhân“.
Những chữ này là bãi mìn mà giữa hai người không thể đề cập đến, anh trước giờ chưa từng thừa nhận thân phận này của cô, cô cũng chưa từng nghĩ phải mang danh nghĩa này, anh thậm chí vì chuyện này đã mấy lần hiểu lầm cô!
Nhưng mà, bây giờ, nhìn thấy lịch sử trò chuyện này, anh lại chủ động mang danh xưng này chụp lên trên người của cô.
Phương Trì Hạ biết, anh đây là đang nhắc nhở cô chú ý thân phận của mình, cô là vợ của anh!
“Giải thích cái gì?” Đầu óc Phương Trì Hạ vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, căn bản ngay cả câu nói ấy không đúng chỗ nào cũng không nhận ra.
“Gặp mặt bất cứ lúc nào! Đi chơi hai người! Khách sạn! Dây nhỏ, roi nhỏ!” Lạc Dịch Bắc gương mặt lạnh lùng lặp lại từng câu một, lời nói ra cực kỳ châm chọc, “Nhìn không ra, bà xã, thì ra khẩu vị em nặng đến vậy!”
Anh nói đầy ám chỉ, xưng hô càng kỳ lạ hơn, đặc biệt là khi gọi tiếng “bà xã” kia.
Lông tơ Phương Trì Hạ trên người dựng đứng vài sợi, bị kích động đến giật cả mình, chút buồn ngủ còn sót lại trước đó, bị anh kích động đến một chút cũng không còn.
Xoa cánh tay, ánh mắt của cô nhìn anh có hơi kỳ quái.
“Thích dây nhỏ và roi nhỏ à?” Đôi tay giữ lấy hai bên người của cô, cơ thể từ từ hướng về cô, đột ngột, Lạc Dịch Bắc buông ra một câu.