Phương Trì Hạ nghĩ đến lúc trước hiểu lầm anh và Bảo Bảo, khi nhìn thấy anh, trên mặt có chút xấu hổ, tròng lòng nghĩ, có phải khi đó tất cả mọi người đều thấy hay không.
Ít nhất nếu như cô rõ ràng dù chỉ một chút, cũng không gây ra chuyện xấu hổ như vậy!
“Sao vậy, không quay về Lạc gia?” Ngẩng đầu nhìn anh, cô đang muốn đi qua, thì sau lưng Thi Cận Dương đột nhiên chậm rãi lái xe qua.
Cũng không để ý đến Lạc Dịch Bắc sắc mặt khó coi, mở kính xe, anh mỉm cười hỏi Phương Trì Hạ “Trì Hạ, muốn anh đưa về sao?”
Phương Trì Hạ và Lạc Dịch Bắc ở cùng một chỗ, Thi Cận Dương mặc dù biết quan hệ của hai người nhưng không biết hai người đã kết hôn.
Nếu như để anh ta đưa về thì khôn khéo như anh ta sao có thể không nhận ra?
ÁNh mắt nhìn anh ta, Phương Trì Hạ tuy rằng rất muốn đi lên, nhưng vẫn vẫy vẫy tay đối với anh ta “EM tự trở về được rồi, ngày mai gặp!”
“Hiện tại không còn sớm, đi đường cẩn thận” Thi Cận Dương cũng không kiên trì, giẫm mạnh chân ga rời đi.
Ngoài khách sạn trong thời gian ngắn chỉ còn lại cô là LẠc Dịch Bắc.
Lạc Dịch Bắc thấy cô và Thi Cận Dương lúc ở bên trong một trận mờ ám, ánh mắt nhìn cô lạnh như băng.
Anh kì thật lúc nào cũng có bộ dáng như vậy nên Phương Trì Hạ không xem quan trọng, mở cửa xe ngồi lên.
“Bảo Bảo là em họ của anh thật sao?” Mắt nhìn anh ngồi lên xe, gài dây an toàn mới xác nhận với anh.
“Em nghĩ sao?” Lạc Dịch Bắc nghiêng đầu nhìn cô, chạy nhanh rời đi.
ANh không biết cô đoán không ra, ngồi cùng với người của Lạc gia, hơn nữa Bảo Bảo lại giống Sa Chức Tĩnh như vậy, nếu như không biết thân phận của BẢo Bảo anh mới thấy ngoài ý muốn.
Lúc này anh còn không biết là Phương Trì Hạ ngay cả Sa Chức Tĩnh la người nào còn không biết..Xe thê thao tiếp tục chạy, đến cửa nhà, hai người một trước một sau vào nhà, đi vào phòng ngủ, lúc Phương Trì Hạ muốn tiến vào phòng tắm, Lạc Dịch Bắc thình lình kéo tay cô.
Phương Trì Hạ khẽ giật mình, ánh mắt nhìn anh.
“Vì sao lại chọn ở lại bên Cận Dương?” Lạc Dịch Bắc chế trụ tay cô, mặt không biểu tình hỏi.
Phương Trì Hạ cảm thấy lời này của anh có chút trào phúng, cô chỉ là không muốn đến bên cạnh anh mà thôi.
Hai người mỗi lúc trời tối cho dù thấy mặt, ban ngày còn phải ngẩng đầu làm như không thấy, nếu như đang làm việc mà anh làm bậy vậy chẳng phải chuyện xấu truyền khắp sao?
Mà đó không phải là kết quả cô muốn.
Nếu như ẩn hôn thì phải ẩn đến cùng a!
Ít nhất bốn năm để đến lúc cô rời đi mới dứt khoát.
Phương Trì Hạ cùng anh trầm mặc thật lâu, không có trả lời trực tiếp mà hỏi lại “Anh cảm thấy, với quan hệ của chúng ta, em thích hợp để chuyển qua bên anh sao?
Hỏi ngược lại một câu khiến cho Lạc Dịch Bắc kinh ngạc.
Đây là cô bài xích cùng anh hợp tác.
Phương Trì Hạ quan sát phản ứng của anh, nhìn sắc mặt anh nặng nề, liền đẩy cửa phòng tắm bối rối đi vào “Em đi tắm trước!”
Lạc Dịch Bắc nhìn cô chạy đi, lúc cô sắp đóng cửa, chân dài đột nhiên vượt qua, cánh tay duỗi ra, cứng rắn chặn động tác của cô.
“Lạc Dịch Bắc, anh…”