Lạc Dịch Bắc nhìn chằm chằm hai cái ly, khóe môi không tự chủ nở một nụ cười.
Ngoài ý muốn anh cũng không lau hình vẽ đi mà cầm lên chậm rãi đánh răng, sau đó lại để song song ở trên kệ.
Lúc thay đồ đi xuống, Phương Trì Hạ không có ở phòng khách, không biết đang bận rộn cái gì.
Lạc Dịch Bắc đầu tiên đi vào phòng bếp cũng không thấy người liền chuyển ra ngoài vườn.
TRước cửa, Phương TRì Hạ tóc dài tùy ý buộc lên, đưa lưng về phía anh đang trang trí bình đài.
Trong biệt thự có rất nhiều hoa, cô đang chuyển mấy bồn hoa, sắp xếp lại bình hoa đặt ở bên ghế sofa, đối diện là ghế dựa ở giữa có bàn thủy tinh nhỏ.
Cải tạo lại đơn giản nhưng lại có một không gian xinh đẹp.
Hết thảy mọi thứ đều là cô thiết kế, xong việc hình như cô thấy rất hài lòng.
Nhìn Nhìn một chút, Phương Trì Hạ đang nghĩ sau này ba bữa cơm có thể bày ở đây.
Lạc Dịch Bắc nhìn thấy thì lại nghĩ hai người có thể ở nơi này có bao nhiêu kích thích a!
Anh tối hôm qua mới ăn no thỏa mãn, bây giờ nhìn sofa đang bày ở đó lại bắt đầu có tư tưởng không đứng đắn.
Phương Trì Hạ không có nhìn thấy anh, nhìn thoáng qua ghế sofa muốn đi qua ngồi, Lạc Dịch Bắc lại bước nhanh hơn cô sau đó mặt không đổi sắc ngồi lên.
Dựa vài trên ghế, hai tay duỗi ra chân gác lên ghế dựa, ngiêng đâu nhìn lại cô, đạm mạc nói với cô “Cũng không tệ lắm.”
Bộ dáng của anh rõ ràng rất hưởng thụ, nhưng nói mấy chữ kia lại kiểu vô cùng miễn cưỡng.
Đoạt vị trí của cô anh một chút cũng không tự thấy, còn ngồi lên trên không có ý định đứng lên.
Phương Trì Hạ rất muốn đẩy anh ra khỏi ghế salon nhưng mà một chút khí lực kia của cô lại không làm gì được anh.
Cô lạnh lùng liếc anh một, đi vào bưng bữa sáng ra
Kì thật chỉ cần Lạc Dịch Bắc không giày vò cô ở đây thì cô rất thích vị trí này.
Cũng không biết từ lúc nào, cô bất tri bất giác đem nơi này thành nhà của mình.
Ngoại trừ Lạc Dịch Bắc, tất cả mọi thứ ở biệt thự này đều khiến cho cô thấy rất ấm áp.
Để bữa sáng xuống, Phương Trì Hạ tự mình ngồi xuống trên ghế dựa ở đối diện.
Cái ghế cô ngồi giống ghế lắc.
Lúc đang ăn, cô vừa động một chút là nó liền lắc lư.
Bị như vậy mấy lần, Phương Trì Hạ rất là tức giận.
Lại nhìn Lạc Dịch Bắc đang thảnh thơi ngồi ăn ở đối diện, cô cực kì bất bình đứng dậy.
“Anh ngồi xích qua một chút!” Đẩy anh sang một bên, cô ngồi xuống bên cạnh.
Hành động khiến cho Lạc Dịch Bắc sững sờ, tay gắp thức ăn còn dừng lại giữa không trung.
Anh hình như không nghĩ đến cô hành động như vậy, ánh mắt chuyển sang nhìn cô lại nhìn hai người đang ngồi sát bên nhau.