Cô dừng lại hoàn toàn là muốn xem chuyện vui.
Tô Thuy không biết là quên lúc trước Lạc Dịch Bắc cự tuyệt thông gia với vương thất hay căn bản là không ngại, một mực vui vẻ nói chuyện với anh.
“Dịch BẮc, em không nghĩ là đến Pháp cũng có thể gặp anh, gần đây anh luôn ở đây sao?”
“Em thời gian này cũng luôn ở đây, có thời gian chúng ta gặp mặt được không?
“Dịch BẮc, anh ở đâu? Em có thể đi xem không?
…
Tính cách của Tô Thụy cũng không tính là ồn ào, nhưng mà vì Lạc Dịch Bắc quá lạnh nhạt, cô hỏi cái gì anh cũng không trả lời, dẫn đến cuộc trò chuyện của hai người toàn bộ đều là Tô Thụy nói.
Mà nghe vào trong tại người khác Tô Thụy nghiễm nhiên thành người ồn ào.
Mà tính cách Lạc Dịch Bắc ghét nhất là ồn ào.
Mày nhíu chặt lại, nhìn Phương Trì Hạ ở cách đó không xa ý bảo cô đi qua.
Phương Trì Hạ kì thật có thể hiểu được ý của anh nhưng lại không có ý đi qua giải vây cho anh.
Làm như không thấy dời ánh mắt đi, thoáng thấy nhân viên phục vu đi qua, tay cô chỉ một ly rượu ở trên đó “Xin hỏi, đây là rượu gì?”
“Tiểu thư, đây là Thiên sứ chi hôn.” Nhân viên cười giới thiệu với cô.
“Cho tôi hai ly, cảm ơn.” Phương Trì Hạ nhận hai ly, người phục vụ mỉm cười rời đi.
Lạc Dịch Bắc bởi vì khi nãy bị cô bỏ qua, sắc mặt rất khó coi.
Bây giờ nhìn hai chén rượu kia, thấy cô muốn đi qua đây, mày mới giãn ra một chút.
Nhưng ai biết Phương Trì Hạ lấy rượu lại ngồi xuống ghế dựa nhàn nhã cầm một ly lên uống, một ly đặt xuống.Cô từ đầu đến cuối đều mang tâm lí xem chuyện vui hoàn toàn không có ý muốn nhúng tay vào.
Hai ly cocktail toàn bộ đều chuẩn bị cho mình.
LẠc Dịch Bắc nhìn động tác của cô vặn vẹo mặt, thở nặng nề, lần nữa nhìn cô ý bảo cô đi qua.
Phương Trì Hạ hiểu rõ ánh mắt của anh nhưng mà cũng không có để ý đến.
Ngược lại Tô Thụy nhìn bên này, nghi ngờ nói “Dịch Bắc anh đi cùng bạn sao?”
Lạc Dịch Bắc không để ý đến cô ta một mực nhìn chằm chằm Phương Trì Hạ.
Ánh mắt anh sắc bén lại âm u nguy hiểm, cảm giác như chỉ một giây thôi là nhào qua bên này vậy.
Nhìn ánh mắt anh như vậy, trong lòng Phương Trì Hạ nhảy lộp bộp môt cái.
Lúc trước vốn không muốn dây vào chuyện này, nhưng mà bây giờ lại không có cốt khí khuất phục dưới ánh mắt của anh cứng ngắc đi qua.
Vừa đi vừa nghĩ, anh bị nữ nhân dây dưa lai lấy cô làm bia đỡ đạn sao?
Vài bước đi đến bên hai người, Lạc Dịch Bắc liền duỗi tay ra, ôm cô vào trong ngực.
“Bảo bối, vừa rồi làm gì đó? Gọi em qua đây em cũng không nge thấy?”Cúi người hôn nhẹ trên trán cô một chút, ôn nhu nói khiến cho Phương Trì Hạ toàn thân sợ hãi.
CẢ người Phương Trì Hạ dựa vào trong ngực anh, không dám nhúc nhích, bắt đầu sợ hãi.
Nhưng mà trên mặt không thể không phối hợp.
Cứng ngắc cười, cô ngượng ngùng giải thích “Tại cách xa quá, em không nge được gì.”