Anh ta nói tới hững hờ.
Rõ ràng Phương Trì Hạ đi tới nơi này chính là anh cố ý thiết kế, anh ta lại nói như việc không liên quan tới mình.
Anh ta bày ra dáng vẻ không làm gì cả, Phương Trì Hạ cũng không muốn đề cập chuyện cố ý đối đầu lúc ở nhà hang với anh ta, như không có chuyện gì xảy ra đi tới chỗ anh ta.
“Tôi là Dung Hi Phương Trì Hạ!” Làm như không có chuyện gì xảy ra, cô hỏi thăm lại anh.
Cô tự giới thiệu mình, tuy hai người cũng coi như có quen biết, nhưng đối với thân phận của nhau lại không biết gì cả.
Phương Trì Hạ cảm thấy vì để tránh cho sau này lại bị trêu đùa, cô cần phải hiểu rõ thân phận của anh.
Mục đích tự giới thiệu mình là để cho anh cũng tự giới thiệu mình.
Khóe môi Phí Tư Nặc quyến rũ cong lên, duỗi tay về phía cô, “Nước R gia tộc Chris, Phí Tư Nặc. Chris.”
Thật ra anh cũng không trực tiếp nói thẳng thân phận của mình, chỉ giới thiệu tên.
Nhưng chỉ nói ra một cái họ thôi, cũng làm cho Phương Trì Hạ kinh ngạc đến con mắt hơi hơi co lại.
Gia tộc Chris, gia tộc cổ nhất tôn quý nhất của nước R, bối cảnh gia tộc khổng lồ, truyền thuyết trắng đen đều ăn.
Thật ra Phương Trì Hạ cũng không biết nhiều về nước R, nhưng thường thức cơ bản nhất vẫn biết.
Phí Tư Nặc làm như không có chuyện gì, chọn một cái ghế ngồi xuống, sắc mặt lại khôi phục vẻ lơ đãng.
Cầm thực đơn rất tùy ý liếc nhìn, anh ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về phía cô, “Không ngồi sao?”
Anh thật giống như không có một chút kiêu ngạo, không giống như Lạc Dịch Bắc, một cái ánh mắt cũng sát thương mười phần.
Thế nhưng, Phương Trì Hạ rất rõ ràng, người gia tộc Chris, tuyệt đối không phải người lương thiện.
ổn định lại vẻ mặt, cô như không có chuyện gì xảy ra ngồi xuống đối diện anh, mở tài liệu mình mang đến ra trước mặt anh, “Phí Tư Nặc tiên sinh, bản tài liệu này anh xem qua, nếu như cảm thấy không có vấn đề gì, chúng ta ký được không?”
“Rất gấp?” Phí Tư Nặc liếc mắt nhìn cô một cái, khẩu khí vẫn cứ nhàn nhạt, cảm giác kia giống như hai người không phải đang bàn luận chuyện hợp tác lớn giữa một đại gia tộc và hoàng gia gì đó mà chỉ là tán gẫu bình thường đến không thể bình thường hơn.
“Cũng không phải.” Phương Trì Hạ không thể thúc giục anh, đành ngượng ngùng thu tài liệu lại.
“Vậy dùng cơm trước đi!” Phí Tư Nặc như không có chuyện gì mở thực đơn ra nhìn, rất tùy ý chọn vài món, sau đó lại đưa thực đơn cho cô.
Phương Trì Hạ bất đắc dĩ, chỉ có thể tùy ý chọn hai món, cùng anh dùng cơm.
Lúc Phí Tư Nặc dùng cơm rất yên tĩnh, anh không nói lời nào, Phương Trì Hạ cũng không tiện làm phiền người ta ăn cơm, chỉ có thể chờ giải quyết xong bữa ăn này lại nói đến chuyện chính sự.
Trên bàn ăn hai người ngồi bày rất nhiều cột hoa hồng, không phải cắm trong bình mà là trong một lẵng hoa được trang trí đặc biệt cắm ở hai bên bàn, trang trí đến mức rất tỉ mỉ, cũng rất lãng mạn.
Trên bàn còn điểm xuyến rất nhiều ngọn nến, như thể ánh nến trang trí bữa ăn tối.
Phương Trì Hạ ngồi có chút không thoải mái, một bữa cơm, chỉ nếm qua một chút liền ngồi chờ Phí Tư Nặc.
Cô cho rằng, anh là đàn ông nên sẽ giải quyết xong rất nhanh.
Ai biết, Phí Tư Nặc không biết là trời sinh như vậy hay là cố ý, ăn một bữa cơm chậm đến lạ kỳ, động tác còn rất lơ đãng.
Phương Trì Hạ lại thật không tiện thúc giục anh, chỉ có thể tiếp tục chờ ở bên cạnh.
Thật vất vả rốt cục cũng đợi được bữa ăn kết thúc, Phương Trì Hạ lần thứ hai lấy tài liệu ra, “Chuyện hợp đồng, chúng ta có thể...”
Một câu còn chưa nói hết, chuông điện thoại di động của Phí Tư Nặc bỗng nhiên reo lên.
Phương Trì Hạ ngẩn ra, trong lòng có loại dự cảm xấu.