Trừ lúc trên giường, khả năng ngay cả mặt anh cũng không thấy, cô vẫn tự do như lúc trước khi kết hôn, không có gì tổn thất!
Hơn nữa, kết hôn, ít nhất, nơi này cô sẽ không bị áp lực như lúc sống ở Phương gia.
Vừa nghĩ, Phương Trì Hạ tâm tình nhẹ nhõm không ít.
Cầm lấy khăn, đang chuẩn bị lau cánh tay, cửa phòng bỗng nhiên bị người đẩy ra, Lạc Dịch Bắc tùy ý tiến vào.
Phương Trì Hạ khẽ giật mình, “Sao anh lại đi vào?”
“Nhìn cô lâu như vậy còn chưa có đi ra, tôi tới xem xét, thuận tiện nhìn xem cô có cần cung cấp trợ giúp không.” Lạc Dịch Bắc dựa vào cạnh cửa, bịa đặt lý do mặt không đổi sắc.
“Tôi không cần, anh ra ngoài trước đi!” Phương Trì Hạ yêu cầu.
“Như thế nào? Có quan hệ?” Lạc Dịch Bắc dựa bên cạnh cửa như cũ, chân cũng không có hoạt động một chút.
Một câu, hỏi khó Phương Trì Hạ.
Đúng vậy, đã kết hôn, có quan hệ gì?
Lạc Dịch Bắc lẳng lặng nhìn cô, trở tay đóng cửa phòng.
Trong phòng tắm, sương mù mờ mịt.
Trong nước thân thể Phương Trì Hạ bị hoa hồng che chắn, chỉ lộ ra cái cổ trở lên, tóc dài tản ra trên mặt nước.
Làn da cô rất trắng, mấy sợi tóc đan chéo dưới xương quai xanh, hình ảnh trắng đen đan chéo, như là một bức thủy mặc nhạt màu, nhưng mà lại đánh sâu vào thị giác.
Da trắng nõn nà, còn vương vài giọt bọt nước, tươi mát giống như nước trên Thanh Hà tràn ra.Lạc Dịch Bắc lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt rất sâu.
Anh không phải là người không thể tự chủ, vị trí CEO Dung Hi cao như vậy, có không ít phụ nữ đùa nghịch tận tâm tới gần anh, nhưng lại không có kích thích được một chút phản ứng của anh.
Phương Trì Hạ là ngoài ý muốn!
“Cùng nhau tắm!” Vài bước đi qua, anh trực tiếp nhảy vào.
Động tác anh có chút lớn, kích thích bọt nước không nhỏ.
Bồn tắm vốn không nhỏ, thế nhưng thêm anh, Phương Trì Hạ cũng cảm thấy rất chen chúc.
Theo phản xạ muốn ra khỏi bồn tắm, vừa bước được một chân, cổ tay lại bị anh bắt được, sau đó, vùng ——
Phương Trì Hạ lảo đảo té ngã trên người anh.
Hai cơ thể bất ngờ va chạm, như hỏa với băng va chạm, hai người sững sờ một chút, Phương Trì Hạ tính đẩy anh ra, “Lạc Dịch Bắc, anh đừng...”
“Đừng cái gì?” Lạc Dịch Bắc biết rõ còn cố hỏi, cánh tay dài vòng qua eo cô, ôm cô chuyển một cái, hai người đổi chỗ, anh liền để Phượng Trì Hạ dựa vào vách bồn tắm.
“Chờ một chút, trước hết anh chờ một chút...” Phương Trì Hạ né tránh, một cánh tay đặt trên ngực anh, muốn đẩy anh ra.
Đêm nay không biết Lạc Dịch Bắc bị cô bắt ngừng bao nhiêu lần, hiện tại nơi nào cũng không thoải mái, ánh mắt sắc bén nhìn cô, phảng phất như con dao găm trên người Phương Trì Hạ, giống ngư nếu cô dám nhiều lời, cũng sẽ không chú ý đến cái gì, lập tức khiến cho cô chết khó coi.
Cứ nhìn cô chằm chằm một hồi lâu như vậy, khóe môi anh nhếch lên, giễu cợt châm chọc, “Phương Tiểu Thư, cô là khẩn trương sao? Hay cho rằng kết hôn chính là hai người điền tên và ảnh chụp trên giấy chứng nhận, liền xong việc?”
Anh còn chưa quên lần đầu tiên của hai người, cô ghé vào vai anh cắn, đêm đó cô thậm chí còn phối hợp với anh nhiều lần.