Ông Xã Tổng Tài Bá Đạo Sủng: Bảo Bối, Tiếp Tục

Chương 237: Chương 237: Cảm Động...




Đây là chuyện thường xuyên xảy ra ở Lạc gia, nhưng Phương Trì Hạ lại là lần đầu tiên thấy.

Nhìn Lạc Dịch Bắc, rồi nhìn Lạc Dịch, Phương Trì Hạ có chút ngạc nhiên.

Lạc Dịch bị Lạc Dịch Bắc làm tức giận, nhưng hết lần này tới lần khác không thể làm gì Lạc Dịch Bắc.

Lạc Dịch Bắc chọn cái ghế ngồi xuống, ánh mắt nhìn về phía Phương Trì Hạ đang đứng.

Lạc Dịch Bắc thật sự không hiểu, với tính cách Phương Trì Hạ, nếu như bị anh hành hạ như thế, Phương Trì Hạ đã sớm phản kháng.

Nhưng bây giờ Phương Trì Hạ từ đầu tới cuối biểu hiện vô cùng nhu thuận, thậm chí cũng không cãi lời.

Phương Trì Hạ làm sai là sự thật, trong lòng Phương Trì Hạ nghĩ phạt đứng có là gì? Ông cố không bắt cô bồi thường tiền là tốt rồi!

Husky là thú nuôi của nhà có tiền, bình thường giống như bảo bối, giá trị rất xa xỉ.

Nếu bắt Phương Trì Hạ bồi thường tiền, đem tất cả tài sản của Phương Trì Hạ ra cũng không bồi thường nổi!

Phương Trì Hạ cũng không lạ gì Lạc Dịch, đây là nguyên nhân Phương Trì Hạ từ đầu tới cuối vẫn ngoan ngoãn như vậy.

Lạc Dịch Bắc sau khi ngồi xuống vẫn không dời mắt, lông mày Phương Trì Hạ nhíu nhíu.

Phương Trì Hạ vì bị phạt mới ở lại, Lạc Dịch Bắc ở lại làm cái gì?

Xem trò vui?

Phương Trì Hạ đang hoang mang, ông cố đã thay cô hỏi “Ông phạt con bé kia, cháu ở đây làm gì?”

Giọng điệu châm chọc, ông cháu từ khi gặp mặt đã không nói chuyện một cách bình thường rồi.

Phương Trì Hạ nghe thấy ông cố hỏi, ngẩng đầu ánh mắt kinh ngạc.

Ánh mắt Phương Trì Hạ mê mang, nhìn Lạc Dịch Bắc sáng ngời.

“Cháu thích.” Lạc Dịch Bắc bị hai ánh mắt nhìn chằm chằm, cũng không biết Phương Trì Hạ bị ảo giác hay sao mà thấy sắc mặt Lạc Dịch Bắc giống như không được tự nhiên.

Lạc Dịch thở hổn hển, không thèm để ý đến Lạc Dịch Bắc nữa.

“Anh về trước đi!” Phương Trì Hạ không muốn để người khác nhìn ra quan hệ không bình thường của hai người, nên đè thấp âm lượng yêu cầu.

Lạc Dịch Bắc lạnh lùng liếc một cái, đại khái cũng cảm thấy anh ở đây lâu cũng không thích hợp, đứng lên đi về.

Nhưng trời vừa tối, Lạc Dịch Bắc lại xuất hiện.

Phương Trì Hạ ngạc nhiên nhìn Lạc Dịch Bắc, không hiểu Lạc Dịch Bắc đột nhiên xuất hiện vì cái gì.

Lạc Dịch Bắc cũng không giải thích, chỉ nhàn nhạt liếc Phương Trì Hạ một cái, sau đó lại đi.

Trong hoa viên, lần nữa chỉ còn lại một mình Phương Trì Hạ.

Lạc Dịch vẫn ở bên trong vội vàng chăm sóc Harry, không đi ra.

Lạc Dịch còn không chú ý đến bản thân và bữa tối, thì đừng đề cập đến chuyện để ý đến Phương Trì Hạ.

Phương Trì Hạ đứng ở bên ngoài mấy tiếng, đến khi đèn trong biệt thự tắt hết, Lạc Dịch cũng đi ngủ.

Phương Trì Hạ đứng lâu như vậy, từ giữa trưa đến bây giờ bụng rất đói.

Hơn nữa tối hôm qua Phương Trì Hạ không ngủ, bây giờ hai mí mắt đều đang đánh nhau.

Phương Trì Hạ nhịn không được, xoa xoa mí mắt, giữ vững tinh thần tiếp tục đứng.

Trong bóng đêm, một bóng người chậm rãi đi về bên này, cuối cùng đứng ở trước mặt Phương Trì Hạ.

Phương Trì Hạ khẽ giật mình, ngẳng mặt lên, thấy rõ gương mặt người tới, ánh mắt kinh ngạc.

“Cầm lấy.” Lạc Dịch Bắc mặt không cảm xúc nhìn Phương Trì Hạ một cái, ném cái túi vào trong ngực Phương Trì Hạ, bắt Phương Trì Hạ ngồi xuống, rồi ngồi ở bên cạnh Phương Trì Hạ.

Trong túi là một cái bánh mì và một chai nước, ăn uống đầy đủ.

Phương Trì Hạ nhìn chằm chằm túi đồ, nội tâm ấm áp...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.