“Anh chờ một chút, em giúp anh!” Phương Trì Hạ cũng không ngờ tới chuyện này, bị Lạc Dịch Bắc nhìn hơi chột dạ.
Vào phòng tắm cầm khăn mặt, lấy khối đá, tìm một bao bông đi đến bên cạnh Lạc Dịch Bắc.
Một tay nâng đầu Lạc Dịch Bắc, giúp Lạc Dịch Bắc xử lý.
Đối với Lạc Dịch Bắc đây là việc nhỏ.
Nhưng nhìn Phương Trì Hạ hơi lo sợ Lạc Dịch Bắc cũng không ngăn cản.
So với lúc trước Phương Trì Hạ bay giờ thuận mắt hơn nhiều.
“Tốt hơn chút nào chưa?” Phương Trì Hạ giúp Lạc Dịch Bắc xử lý xong, pha một ly trà lài nóng đưa cho Lạc Dịch Bắc.
Lạc Dịch Bắc đã không còn cảm giác gì, nhưng nhìn Phương Trì Hạ lo lắng miễn cưỡng nói “Không sao.”
Phương Trì Hạ bấm huyệt cho Lạc Dịch Bắc, trợ giúp cầm máu.
Đầu ngón tay ở trên mặt Lạc Dịch Bắc nhẹ nhàng xoa, đầu ngón tay hơi lạnh xuyên qua da thịt, truyền đến mạch máu lành lạnh cảm giác vô cùng vi diệu.
Phương Trì Hạ nửa quỳ ở bên cạnh, mùi thơm ngát nhàn nhạt thấm hơi thở Lạc Dịch Bắc, tươi mát lòng người.
Lạc Dịch Bắc rất thích mùi trên người cô, ngước mắt nhìn Phương Trì Hạ đang hết sức chuyên chú, cánh tay bỗng nhiên duỗi ra ôm Phương Trì Hạ vào trong lòng.
Phương Trì Hạ cứng đờ, nhưng không đẩy ra.
“Tiếp tục đi.” Lạc Dịch Bắc một tay vòng quanh eo, nghiêng đầu hôn cổ Phương Trì Hạ.
Phương Trì Hạ bị Lạc Dịch Bắc hôn, rụt cổ lại.
Lạc Dịch Bắc lại giữ chặt đầu cô.
Phương Trì Hạ không làm gì được đành mặc kệ Lạc Dịch Bắc.
Chuông điện thoại bỗng nhiên lại vang lên.
“Điện thoại của anh kìa.” Phương Trì Hạ đẩy đẩy Lạc Dịch Bắc nhắc nhở.
“Mặc kệ.” Lạc Dịch Bắc không thèm để ý, đang muốn tiếp tục, chuông điện thoại di động lại vang lên.
“Là Tô Nhiễm gọi!” Phương Trì Hạ nhìn điện báo, không dấu vết quan sát phản ứng Lạc Dịch Bắc.
Lạc Dịch Bắc chỉ sững sờ một chút, rồi không thèm để ý tới.
“Nhìn anh là tốt rồi.” Lạc Dịch Bắc ngại Phương Trì Hạ không chuyên tâm, nên cắn cổ Phương Trì Hạ một chút.
Phương Trì Hạ bị đau, muốn phản kích, Lạc Dịch Bắc lại thuận thế nói “Chúng ta, tiếp tục!”
Phương Trì Hạ, “...”
Trong phòng, chuông điện thoại di động, vẫn tiếp tục vang lên, không biết Tô Nhiễm có chuyện gì gấp.
Lúc tiếng chuông vang lên không biết lần thứ bao nhiêu, đại khái Lạc Dịch Bắc cũng không lơ tiếp được nữa, nhìn Phương Trì Hạ một cái, đứng lên cầm điện thoại “Anh nghe một chút, có lẽ có việc gấp.”
Phương Trì Hạ chỉ nhìn Lạc Dịch Bắc, không nói gì.
Lạc Dịch Bắc cầm điện thoại ra ban công.
Lạc Dịch Bắc đối với Tô Nhiễm không có suy nghĩ gì, nhưng không có nghĩa chuyện của Tô Nhiễm Lạc Dịch Bắc sẽ mặc kệ bởi vì còn quan hệ giữa hai nhà
“Nhiễm Nhiễm, có chuyện gì?”