Chân mày Lạc Dịch Bắc khẽ nhướng, nâng tay của cô lên, để mặt lưng của tay cô, đập vào trong đáy mắt của cô, “Chính là dựa vào, cái này!”
Lúc anh làm hành động này, tay của cô bị anh nắm lấy, từ góc độ của Phương Trì Hạ, vừa vặn có thể nhìn thấy chiếc nhẫn cưới sáng lấp lánh ở ngón áp út của mình và anh.
Hai chiếc nhẫn cưới, cùng một kiểu, lại được đặt cạnh nhau, vừa nhìn đã biết là một đôi.
Đây là nhẫn đính hôn của hai người, Phương Trì Hạ mua, sau đám cưới, cô vẫn luôn đeo nó.
Đeo cái này lên, suy nghĩ của cô rất đơn giản, lúc đó chỉ là vì để khi về phương gia, có thể có một thứ chứng minh bản thân đã kết hôn, sau đó thì tự nhiên luôn đeo nó.
Nhưng mà, Lạc Dịch Bắc lại rất ít khi đeo, đây là một trong những lần hiếm hoi.
Nhẫn cưới mà Phương Trì Hạ mua cũng không phải loại đá quý cao sang, là đá Zircon, so với đá quý cấp bậc thấp hơn rất nhiều.
Loại người như Lạc Dịch Bắc, ngay cả cúc áo của sơ-mi đều được đính đá, Zircon hầu như sẽ không xuất hiện ở trong cuộc sống của anh.
Khi Phương Trì Hạ mua không mong đợi anh đeo, càng không nghĩ đến có một ngày anh sẽ đeo chung với cô.
Ngẩn người nhìn tay của anh, cô cô hơi kinh ngạc, có điều, chỉ trong vài giây, sắc mặt lại trở về bình thường.
“Cái này không có ý nghĩa gì.” Làm như không có chuyện gì tháo chiếc nhẫn trong tay xuống, cô để vào trong ví cầm tay mang theo bên người.
Quay người, muốn bỏ đi, cổ tay lại bị Lạc Dịch Bắc từ sau kéo lại.
“Nhân lúc tâm trạng tôi còn tốt để nói chuyện, thì nói đàng hoàng, đừng ép tôi dùng thủ đoạn cưỡng chế.” Ánh mắt lạnh lùng lướt qua gương mặt nhìn nghiêng của cô, lời của anh, mang đầy sự cảnh cáo.
Phương Trì Hạ không quan tâm anh, gạt tay của anh ra, tiếp tục một mình bước đi.
Lạc Dịch Bắc vài bước đi theo, cũng không quan tâm xung quanh hai người như thế nào, bắt đầu bế cô lên.
Phương Trì Hạ rất nhỏ con, anh bế cô, động tác rất nhẹ nhàng linh hoạt, bước chân còn rất nhanh, trong tay như không có vật gì vậy.
Cánh tay của anh ôm lấy cô rất chặt, giống như sắt thép vậy, mạnh mẽ siết lấy cơ thể của Phương Trì Hạ.
“Bỏ tôi ra!” Phương Trì Hạ có hơi nổi nóng, giơ cánh tay lên đánh anh một cái.
Định vùng vẫy, cánh tay của Lạc Dịch Bắc kìm chặt cô, càng giống như dây mây vậy, càng buộc chặt hơn.
Sức của anh rất mạnh, thậm chí một chút hy vọng thoát khỏi cũng không để lại cho con.
Phương Trì Hạ Không nhịn được cách giải quyết cứng rắn như thế của anh, rất tức giận trước hành động của anh, ngẩng đầu lên, cô chế nhạo sắc bén, “Sao thế? Đường đường là đại thiếu gia của Dung Hi chỉ biết dùng bạo lực để đối phó với phụ nữ?”
Lạc Dịch Bắc đi bước lớn ánh mắt hạ xuống, hờ hững nhìn trên mặt cô một cái, khóe môi cong lên một tia cười nhạo, sau đó, lạnh nhạt buông ra một câu, “Như thế này cũng tính là bạo lực? Thật ra, tôi còn chưa làm gì cả mà!”
Lời anh nói rất nhẹ nhàng, một chút xấu hổ cũng không có, giọng điệu còn rất xấu xa.
Mặt của Phương Trì Hạ tối nay vẫn luôn không có biến động lớn nào, bị anh chọc giận đến đỏ một đợt trắng một đợt, ngón tay hằn những dấu sâu vào lòng bàn tay.
Lạc Dịch Bắc dường như rất hưởng thụ tâm trạng hiện giờ của cô, so với gương mặt lạnh nhạt của cô lúc nãy, anh cảm thấy, cô bây giờ, thuận mắt hơn nhiều.
Hạ mắt hờ hững thoáng nhìn cô một cái, anh đưa cô đi bước lớn tiếp tục đi ra ngoài.
Phương Trì Hạ kháng cự không nổi, dứt khoát cũng không tác dụng, trên đường đi ra ngoài, từ đầu đến cuối chẳng nói lấy một câu.
Lạc Dịch Bắc đưa cô rời khỏi phủ bá tước Đỗ Lan, mở cửa ghế sau của xe, đặt cô vào trong, bản thân ngồi xuống cạnh cô.
“Lái xe!” Nghiêng đầu giao phó với tài xế ở phía trước một câu, anh vòng tay đóng cửa lại.