Đêm nay người làm chủ muốn mời hai người tới là thiếu gia một đại gia tộc ở nước Pháp, Mạc Lạc, một nhân vật vô cùng vang dội trong vòng danh hào thượng lưu ở Nice, thậm chí việc xã giao bao quát không ít nhân vật nổi tiếng trong ngoài nước.
Thấy Phí Tư Nặc và Lạc Dịch Bắc đồng thời xuất hiện, Mạc Lạc cười từ trong khoang thuyền ra đón.
“Ơ, đêm nay khó có khi mời được được hai vị đồng thời quang lâm, hoan nghênh hoan nghênh!“.
Anh ta nói chuyện mang theo một chút điệu bộ của thiếu gia ăn chơi tác tráng, chậm rãi, còn rất lưu manh.
Đi ra, ánh mắt đầu tiên của Phí Tư Nặc dừng trên người Lạc Dịch Bắc và liếc mắt nhìn từng người phía sau, về sau lại chuyển hướng đến Phương Trì Hạ.
Ánh mắt anh dừng ở trên người cô hơi lâu, khóe môi nhẹ nhàng cong lên, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Sau đó dẫn một đám người tiến vào trong khoang thuyền.
Đêm nay là lần đầu tiên Phương Trì Hạ dự họp nơi như vậy.
Tiến vào buồng nhỏ trên tàu, có party tụ hội khu mình tự lấy thức ăn và khu giải trí, càng làm cho cô ngoài ý muốn là, lại còn bày một cái chiếu bạc vô cùng lớn, tựa hồ là đặc biệt thiếp lập du thuyền này vì tân khách tới tối nay.
Hôm nay được mời tới đều là một ít nam tân khách, tất cả đều mang bạn gái, thậm chí một mình Mạc Lạc bên cạnh quây quanh hai cô gái.
Đêm nay Mạc Lạc là chủ, tiến vào buồng nhỏ trên tàu, đầu tiên là lần lượt rót cho Lạc Dịch Bắc và Phí Tư Nặc mỗi người một ly rượu, sau đó ngồi xuống cái ghế trước cái chiếu bạc, ngẩng đầu, ánh mắt cười nhìn về phía hai người: “Khó có khi hai vị cùng tụ lại, đêm nay chúng ta tận hứng vui đùa một chút như thế nào?“.
“Vui lòng phụng bồi“. Phí Tư Nặc tựa như đã quá quen với cách chơi này rồi, vượt qua cái bàn thật dài an vị trên một vị trí trong đó.
Ánh mắt hai người vừa nhìn về phía Lạc Dịch Bắc.
Trong từ điển Lạc Dịch Bắc không có chữ không dám, nên chậm rãi đi qua, cũng ngồi xuống.
Mấy người chơi là bài Poker, vừa bắt đầu chỉ là tiền đặt cược.
Phương Trì Hạ không có hứng thú với bài bạc, vừa mới bắt đầu còn ở bên cạnh Lạc Dịch Bắc trong chốc lát, cuối cùng chọn một ly Cocktail bên cạnh mình uống.
Lần nữa lưu ý bên này, là khi đột nhiên Mạc Lạc nói một câu.
Miễn cưỡng khẽ dựa trên ghế, Mạc Lạc nói: “Chơi như vậy không có ý nghĩa, nếu không, chúng ta chơi tiền đặt cược càng thú vị hơn như thế nào?“.
“Muốn chơi như thế nào?“. Nói tiếp là Lạc Dịch Bắc.
Khóe mắt Mạc Lạc liếc qua hướng Phương Trì Hạ một vòng, một tay ôm chầm bạn gái vừa đứng trước mặt mình, đứng lên, khóe môi như có như không cong cong: “Tiền đặt cược cải thành trao đổi bạn gái, như thế nào? Ấn cuối cùng bài đại Tiểu Khai mới trao đổi, trước lựa chọn lớn nhất! Trao đổi bạn gái, từ nay về sau đều đi theo tân chủ, được không?“.
Bạn gái Mạc Lạc là một cô gái nước Pháp rất xinh đẹp, còn rất phong tình.
Nghe anh đề nghị, tựa hồ cũng không cảm thấy có cái gì không ổn, nũng nịu dựa vào trong lòng Mạc Lạc, mị nhãn nhảy lên, đầu ngón tay đâm bộ ngực anh ta một chút: “Anh thật là xấu!“.
m thanh rất ỏn ẻn, làm nũng, làm cho xương cốt người ta đều mềm mại.
Lạc Dịch Bắc cũng không đáp lời, chỉ thanh thanh lạnh lùng ngồi ở đằng kia, phảng phất không để ý cái gì cả.
Phương Trì Hạ nghe đối thoại của mấy người đó một chữ cũng không thiếu, chấn kinh nhìn bộ dáng Lạc Dịch Bắc, ly cầm trong tay trượt, “Lạch cạch” một tiếng rơi trên mặt đất.
m thanh rất rõ ràng, trong khoang thuyền lúc này vốn không có tạp âm.
Một tiếng vang này, để cho tất cả ánh mắt mọi người trong khoang thuyền toàn bộ nhìn qua.
Ánh mắt Phương Trì Hạ có chút chật vật né tránh một đám người, xoay người nhặt mấy miếng thủy tinh vỡ trên mặt đất lên, tầm mắt một mảnh chết lặng, đầu ngón tay bị chảy máu tựa hồ cũng không biết đau.