Lạc Dịch Bắc đạm mạc liếc Phương Trì Hạ một, ánh mắt nhìn vào trong phòng Thi Cận Dương, nói vọng ra, nhàn nhạt châm chọc, “Vài ngày tôi không đến, tính tình trợ lý cậu đã thành như vậy?”
Thi Cận Dương ngẩng đầu, ung dung nói một câu, “Tôi quen rồi.”
Ba chữ làm biểu hiện trên mặt Lạc Dịch Bắc ngưng kết
Bầu không khí, trong thời gian ngắn có chút quái dị.
Ngoài phòng những người còn lại nghe Lạc Dịch Bắc nói đồng loạt chuyển ánh mắt rơi vào Phương Trì Hạ.
Phương Trì Hạ bị một đám người nhìn không được tự nhiên, cũng không muốn Lạc Dịch Bắc hiểu lầm, kéo ghế đứng lên, không cần Lạc Dịch Bắc lên tiếng lần nữa, đi qua.
Phương Trì Hạ rất có đạo đãi khách giúp Lạc Dịch Bắc pha một ly trà, đưa cho Lạc Dịch Bắc.
Lạc Dịch Bắc nhìn động tác Phương Trì Hạ, ngồi trên ghế sa lon, nhìn chằm chằm ly trà, không nhận.
“Không thích em sao? Nếu không em ra ngoài đổi người khác vào?” Phương Trì Hạ đem ly trà để trên bàn, quay người, muốn đi, Lạc Dịch Bắc lại nói một câu”Anh nói em có thể ra ngoài sao?”
Phương Trì Hạ dừng bước, nghiêng đầu nói một câu, “Anh cũng không nói em không thể đi.”
Phương Trì Hạ muốn nói, ở chỗ này, Thi Cận Dương mới là xếp của cô.
Nhưng vì ngăn ngừa buổi tối về phải chịu tội, Phương Trì Hạ nhịn xuống không nói.
Ánh mắt Lạc Dịch Bắc đột nhiên lạnh lẽo, sắc bén giống như thanh đao.
Phương Trì Hạ cũng không sợ Lạc Dịch Bắc, dời mắt về phía khác.
Lạc Dịch Bắc thở hổn hển, khóe môi xem thường, dựa trên ghế sô pha, vòng tay trước ngực, nhìn ly trà, “Anh không thích trà, đổi nước khoáng đi.”
Đây là văn phòng Thi Cận Dương, bên ngoài ai cũng biết ba người ở bên trong, Phương Trì Hạ dễ nói chuyện.
Phương Trì Hạ bưng ấm trà đi ra ngoài, giúp Lạc Dịch Bắc đổi chai nước khoáng về.
Ai ngờ Lạc Dịch Bắc lại nhàn nhạt nói một câu, “Anh muốn trà Bích Loa Xuân!”
Lạc Dịch Bắc mặt không đổi sắc yêu cầu.
“Sao lúc nãy anh không nói?” Phương Trì Hạ ngừng động tác trên tay ngẩng mặt lên.
Hôm nay động tác tới đây cố ý làm khó dễ cô sao?
Lạc Dịch Bắc nhàn nhạt nhìn Phương Trì Hạ, đỡ trán, ném một câu cho Phương Trì Hạ “Không muốn làm?.”
Phương Trì Hạ liếc Lạc Dịch Bắc một, hít sâu một hơi, cúi đầu giúp Lạc Dịch Bắc pha ly trà khác.
Phương Trì Hạ bưng trà mới pha về, Lạc Dịch Bắc tiếp nhận, nhấp môi.
Phương Trì Hạ nhìn Lạc Dịch Bắc uống, thở dài một hơi.
Nghĩ mình có thể ra ngoài, ai ngờ còn chưa kịp đi, Lạc Dịch Bắc lại nói một câu, “Nước không đủ độ nóng, thật khó uống.”
“Làm gì có?” Phương Trì Hạ dừng chân, rõ ràng không tin.
Lạc Dịch Bắc đưa li cho Phương Trì Hạ. Phương Trì Hạ nhận lấy uống một ngụm.
Vừa uống vào, bên cạnh Lạc Dịch Bắc lại nói, “Ly trà anh đã uống rồi, thật ra anh chỉ muốn để em đem xuống thôi.”
Ngừng lại một chút rồi nói một câu làm Phương Trì Hạ chết trân “Em nói xem, chúng ta như vậy có tính là gián tiếp hôn môi không?”