Lạc Dịch Bắc không thể tin.
Phương Trì Hạ không chuẩn bị!
Tô Nhiễm năm lần đề nghị anh cùng đi dùng bữa tối, nhưng vì về dùng cơm với Phương Trì Hạ, anh đã từ chối!
Nhịn đói đến mười một giờ, vậy mà Phương Trì Hạ không chuẩn bị!
Lạc Dịch Bắc nghĩ không ra, đi qua lôi Phương Trì Hạ vaò phòng bếp, “Vậy bây giờ chuẩn bị đi!”
“Anh còn chưa ăn?” Phương Trì Hạ hơi ngoài ý muốn.
“Ừ.” Lạc Dịch Bắc đạm mạc đáp một tiếng.
Phương Trì Hạ khẽ giật mình, ngẩng đầu nhìn Lạc Dịch Bắc ngạc nhiên.
Lạc Dịch Bắc cũng không giải thích, tìm nguyên liệu nấu ăn, giao cho cô.
Phương Trì Hạ kinh ngạc nhìn nguyên liệu nấu ăn, cảm thấy có chút khó tin.
Phương Trì Hạ hơi khó chịu vì Lạc Dịch Bắc ở cùng Tô Nhiễm tới muộn như vậy, nhưng cuối cùng Lạc Dịch Bắc về, làm Phương Trì Hạ dễ chịu hơn.
Xoay người, giúp Lạc Dịch Bắc làm cơm hải sản.
Lạc Dịch Bắc ăn xong, đã là 12:30.
Hôm nay là chủ nhật.
Lạc Dịch Bắc cũng không muốn về.
Buổi chiều, hai người ngồi trên ban công, một người cầm Laptop giải quyết chuyện công ty, một người làm ổ trên ghế đọc sách.
Nghĩ đến chuyện Tô Nhiễm vừa gọi điện thoại tới đã có thể gọi Lạc Dịch Bắc đi, Phương Trì Hạ làm như không có việc gì hỏi “Anh và Tô Nhiễm quan hệ rất tốt sao?”
“Ý em là sao?” Lạc Dịch Bắc vẫn nhìn Laptop nói chuyện rất lười nhác.
Phương Trì Hạ nghĩ cái này còn phải hỏi sao?
Quan hệ không tốt mà một cuộc điện thoại đã gọi anh đi mất?
“Hai người đến cùng là quan hệ gì?” Phương Trì Hạ lại hỏi.
Thật ra Phương Trì Hạ muốn hỏi vì sao Lạc Dịch Bắc đối xử tốt với Tô Nhiễm như vậy!
“Em cảm thấy hứng thú?” Lạc Dịch Bắc liếc Phương Trì Hạ một cái, để Laptop xuống, ngẩng mặt lên.
Phương Trì Hạ bị Lạc Dịch Bắc nhìn cảm thấy không được tự nhiên.
“Anh không nói thì thôi.” Phương Trì Hạ làm như không có việc gì muốn quay về ghế ngồi, Lạc Dịch Bắc thình lình lại kéo cô lại.
Phương Trì Hạ giật mình, nhìn tay, rồi nhìn mặt Lạc Dịch Bắc.
Lạc Dịch Bắc trầm mặc một lát, chậm rãi nói “Khi còn rất bé, Nhiễm Nhiễm đã từng vì anh chịu tổn thương.”
Phương Trì Hạ nhìn Lạc Dịch Bắc, theo phản xạ có điều kiện hỏi “Tổn thương như thế nào?”
Lạc Dịch Bắc rủ mắt xuống, nhớ lại. Một hồi lâu, mới chậm rãi nói: “Khi còn bé Tô Nhiễm vì anh mà rơi vào trong nước, nên một thời gian rất dài thị giác gặp vấn đề, phải chữa thật lâu mới khỏi.”
Phương Trì Hạ giật mình, bỗng nhiên ngẩng mặt lên, nhìn Lạc Dịch Bắc rung động.
Lạc Dịch Bắc cũng không muốn nói đến việc này, kéo Phương Trì Hạ nhìn chằm chằm một lát, ung dung hỏi “Sao em đột nhiên hỏi chuyện này?”
“Không phải anh cũng nói đột nhiên sao? Đột nhiên nghĩ đến nên em hỏi thôi.” Phương Trì Hạ trả lời đại khái.
Lạc Dịch Bắc, “...”