“Đã cố gắng chuẩn bị thật tốt để đi công tác, nếu không tiếp tục chẳng phải rất có lỗi sao?”
Ánh mắt anh liếc nhìn cô, khóe môi cười tà mị, đẩy cô lên vách tường, cúi người hôn lên môi cô, cả người đè lên người cô.
Lực của anh rất mạnh, Phương Trì Hạ bị đau, ngón tay hung hăng bóp eo anh, nhưng từ đầu đến cuối lại cắn môi, không nói tiếng nào.
Nhưng mà cô kháng lại thế này anh càng làm mạnh hơn.
Một buổi tối, Phương Trì Hạ bị anh giày vò đến mức người như mất một miếng thịt.
Đau đớn bi thảm một lần nữa chứng minh không thể trước mặt đàn ông không biết tiết chế mà hùa theo được.
Bằng không kết cục chính là như cô đêm nay vậy…
Đây là Phương Trì Hạ bị giáo huấn lần nữa sau đêm tân hôn.
Nhớ đến chuyện đi Italy, mặc dù eo mỏi đến đứng thẳng lên không được nhưng cô vẫn dậy sớm.
Rời giường chuẩn bị bữa sáng đơn giản sau đó trực tiếp đi ra ngoài.
Trước khi đi cô có để lại cho Lạc Dịch Bắc tờ giấy nội dung là “ Em sẽ không về nhà trong vài ngày, ba bữa cơm của anh sẽ có người hầu chuẩn bị.
Cuối cùng còn vẽ thêm một mặt cười, con mắt híp lại thành lưỡi liềm, rõ ràng thấy được tâm tình của cô rất tốt.
Ra khỏi nhà cô gọi điện cho Thi Cận Dương.
Cô là trợ lý của Thi Cận Dương, hành trình của anh ta cô rất rõ ràng, cô biết sang nay anh ta có chuyến bay đến Italy nên nghĩ đuổi theo anh ta để đi cùng anh ta.
Thi Cận Dương sớm đã đổi vé của cô cùng chuyến bay với anh ta, lúc đó căn bản không nghĩ đến cô có khả năng sẽ không đi.Hiện tại gọi điện thoại thật đúng lúc.
Lúc Phương Trì Hạ đến sân bay phát hiện Thi Lạc cũng ở đó.
Thi Lạc vốn với chuyến bay này thấy không hứng thú, lúc nhìn thấy cô thì hai mắt sáng lên.
“Này, tiểu mỹ nhân!”Trước dòng người trên sân bay, Thi thiếu cầm kính râm trên tay chào hỏi rất phong nhã.
Thi Lạc vốn rất đẹp trai, cười rộ lên như vậy có cảm giảm cảnh sắc xung quanh đều làm nền cho anh ta, đặc biệt là con mắt kia, rạng rỡ lấp lánh, rất là đẹp.
Nhưng mà anh ta rạng rõ làm cho người ta thấy như đang tắm trong gió xuân.
“Thật xinh đẹp!” Phương Trì Hạ thấy anh ta có chút ngoài ý muốn, đối với anh ta cười sáng lạn.
Thi Lạc gặp cô nhiều lần, có lúc nào cô cười như vậy?
Hiện tại đột nhiên cười như vậy khiến cho anh ta được sủng mà sợ.
Khóe môi cười nhẹ, anh ta ung dung trêu chọc “Cô xem, nếu như gặp một lần là ngẫu nhiên, hai lần là trùng hợp vậy ba lần thì gọi là gì đây?”
Phương Trì Hạ không nói.
Thi nhị thiếu gia hoàn toàn bỏ qua vẻ không lời của cô, thuận tiện lấy từ tiểu cô nương bên cạnh một hoa hồng, chỉnh sửa cổ áo, ân cần đưa hoa cho cô “Có bạn trai chưa? Có thể suy xét anh có một phần tư huyết thống nước Pháp không? Cùng ăn cùng uống cùng chơi, còn kiêm chức tài xế bốc vác miễn phí, thấy thế nào?”
Tiếng Pháp của Thi Lạc so với tiếng trung còn tốt hơn, thế nhưng khi nói những lời này, dù dùng tiếng trung vẫn rất đúng thứ tự, biểu tình trên mặt còn rất chăm chú.
Ai ngờ, Phương Trì Hạ còn chưa có phản ứng, một cánh tay duỗi ra, thay cô nhận hoa trong tay anh ta, tiếp theo cả người Thi Cận Dương canh ta ngang giữa hai người.