“Tôi biết“. Như không có việc gì trả lời một câu, cô ôm Đoàn Đoàn tiếp tục giúp nó chải vuốt phần lưng.
m thanh cô rất nhạt, cảm giác kia phảng phất giống như không chút nào để ý.
Lạc Dịch Bắc mày nhíu lại nhăn, cô như vậy, tự dưng làm cho anh có chút khó chịu, nhưng lại không có nói thêm gì, quay người lên lầu.
Phương Trì Hạ ở phía dưới thật lâu, thời điểm đi lên, anh đã tắm xong, khoác lên một bộ áo tắm ngồi ở trên ghế sa lon, tựa hồ đang đợi cô.
“Còn chưa ngủ à?“. Phương Trì Hạ sững sờ, đối với anh như vậy có chút ngoài ý muốn.
Lạc Dịch Bắc chỉ là nhàn nhạt “Ừ”, tầm mắt bất động thanh sắc nhìn chằm chằm cô dò xét.
“Tôi đi tắm rửa“. Phương Trì Hạ thu hồi ánh mắt, buồn bực đi đến hướng phòng tắm.
Hôm nay tốc độ cô ngược lại rất nhanh, bình thường không tới 10 phút sẽ không ra, đêm nay chừng mười phút đồng hồ đã giải quyết.
Sau khi đi ra cũng không thấy anh, phối hợp cầm lấy khăn mặt lau tóc.
“Nice, tôi sẽ đi một đoạn thời gian rất dài“. Lạc Dịch Bắc nhìn nhìn cô, thình lình nói.
Câu này âm lượng anh nói có chút lớn, như là sợ cô không nghe thấy.
“Tôi biết“. Phương Trì Hạ đứng quay lưng về phía anh, tay lau tóc cũng không dừng lại một chút.
Cô như vậy, làm ánh mắt Lạc Dịch Bắc nặng nề.
“Cũng không có gì muốn nói sao?“. Xử lý cổ áo của mình, anh nhắc nhở.
Khẩu khí, tựa hồ còn mang chút chờ mong, chỉ là, rất nhạt, Phương Trì Hạ không nghe được.
Phương Trì Hạ kinh ngạc, nghe không rõ lời này của anh có ý tứ gì.
Anh đi làm chính sự, cô có gì hay ho mà nói?
Lạc Dịch Bắc bất động thanh sắc nhìn cô, sắc mặt tựa hồ càng lúc càng trầm, nhưng lại không biết làm cách nào với cô.
Một tay kéo cô vào trong lòng, lấy khăn mặt trong tay cô, phối hợp giúp cô lau tóc.
Động tác của anh tuyệt không ôn nhu, thế nhưng, cũng không thô lỗ giống như dĩ vãng, khăn lông màu trắng thuần túy bao trọn cái đầu cô, một tay giúp cô lau sạch tóc.
Rõ ràng Phương Trì Hạ không ngờ tới anh đột nhiên làm ra động tác này, thân thể tựa ở trong lòng ngực của của anh rõ ràng cương một chút.
Dựa theo tính cách của Lạc Dịch Bắc, không có bắt cô làm nô dịch giúp anh làm việc này, đã rất tốt.
Hiện tại, anh vậy mà giúp cô làm...
Phương Trì Hạ ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt có chút mộng giật mình.
“Ngủ“. Lạc Dịch Bắc cũng không giải thích, tự một mình giúp cô lau khô tóc dài, ôm ngang cô đi đến hướng chiếc giường.
Ném cô lên chiếc giường một cái, cũng nằm lên theo, hai tay bao quát kéo cô vào trong lòng, kìm lấy thân thể cô dán lên lồng ngực của mình.
Anh nói thì nói như thế, thế nhưng nằm trên giường, ánh mắt lại không nhắm lại.
Ngược lại là Phương Trì Hạ, hai đêm trước ngủ không ngon, hiện tại rốt cuộc có thể nằm lên giường, cứ như vậy bị anh cố định, rất nhanh đã đi vào giấc ngủ.
Ai ngờ, vẫn chưa hoàn toàn ngủ say, đã bị Lạc Dịch Bắc đánh thức.
Lạc Dịch Bắc nhìn chằm chằm bóng lưng cô một hồi lâu, bỗng nhiên lại nói một câu: “Có muốn, đi với tôi?“.
Phương Trì Hạ kinh ngạc, có chút ngoài ý muốn khi anh nói như vậy, thế nhưng lúc này rất mệt mỏi, không trả lời anh.
Giả bộ như không nghe thấy, cô tiếp tục ngủ.
Lạc Dịch Bắc thấy cô không có chút phản ứng nào tựa hồ có chút phiền muộn, tay vòng qua hông cô rất muốn bóp vài cái, rất muốn vòng qua thân thể cô, vò nát cô dưới thân thể.
Thế nhưng, thấy cô tựa như đã nhủ say, anh đành nhịn xuống.
Ngày hôm sau Phương Trì Hạ thức sớm, còn sớm hơn cả Lạc Dịch Bắc.
Sau khi tỉnh lại lúc ở phòng bếp chuẩn bị bữa sáng, trong đầu bỗng nhiên hồi tưởng lại lời Lạc Dịch Bắc nói tối hôm qua.