Anh nhìn cô, mắt đen tản u quang, hơi thở thở ra nóng rực làm không khí bên người Phương Trì Hạ nóng lên không ít.
Phương Trì Hạ ngẩn ra, bàn chân lui một bước, phản xạ có điều kiện muốn đẩy anh ra, nhưng cánh tay anh đã ôm lấy eo cô, kéo cô vào trong lòng, bàn tay nâng chiếc cằm nhỏ nhắn của cô lên, ánh mắt tinh tế của anh nhìn khuôn mặt cô, sau đó lập tức cúi người về phía cô.
Phương Trì Hạ căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, bỗng nhiên nhìn thấy anh hành động như vậy, đầu hoàn toàn ngây ngốc.
“Lạc Dịch Bắc, anh đừng như thế!” Cô nhíu mày, đầu muốn né tránh khỏi mặt anh, anh lại mạnh mẽ giữ chặt hàm dưới của cô, xoay mặt cô lại.
Tựa hồ đối với việc cô không phối hợp anh có chút bực, lập tức cắn môi cô một cái.
Phương Trì Hạ ăn đau, hừ nhẹ vài tiếng trong lòng anh, cũng không tiếp tục tránh né, ngược lại còn lấy tay ôm chặt vai anh.
Tính cách anh, cô rất rõ ràng.
Thời điểm muốn làm gì đó, bạn càng phản kháng, anh ta càng sẽ khiến bạn chịu tội!
Cứ như vậy dựa vào trong lòng anh, tùy ý để anh muốn làm gì thì làm được một lát, cô có thấp thỏm thương lượng với anh, “Nơi này là trên đường cái, chúng ta đi về trước đã, được không?”
Thanh âm cô mềm mềm mại mại, thời điểm cô nói chuyện như vậy, Lạc Dịch Bắc không mấy làm cô khó xử.
“Trở về rồi tiếp tục?” Lạc Dịch Bắc vòng hai tay ôm vòng eo mảnh khảnh của cô, đuôi lông mày khẽ nhướng, chóp mũi nhẹ cọ cọ vào cô.
Phương Trì Hạ ngẩn ra, trên mặt nóng ran, nhưng không do dự, vẫn nhẹ gật đầu, “Được, trở về rồi tiếp tục.”
Lạc Dịch Bắc rất vừa lòng với đáp án này của cô, kéo cô lên xe, bàn chân hung hăng giẫm mạnh lên chân ga, chiếc xe thể thao màu trắng “vèo” một tiếng chạy thật nhanh, mười phút sau liền ngừng ở ngoài biệt thự hai người.Anh xuống xe, đưa tay mở cửa xe rồi kéo tay cô lập tức đi vào phòng, vừa mới tiến vào, anh đã ép cô dựa vào vách tường, khuôn mặt tuấn tú vùi vào cổ cô, hít thật sâu hương thơm trên người cô, bàn tay bắt đầu cởi quần áo cô.
Phương Trì Hạ nâng tay lên muốn ngăn lại, Lạc Dịch Bắc đã thuận thế giữ chặt cổ tay cô, bắt chéo hai tay cô về phía sau.
Phương Trì Hạ bất đắc dĩ, biết đêm nay tránh không khỏi, lòng bàn tay chống lên vách tường lạnh lẽo, đơn giản tùy ý để anh muốn làm gì thì làm……
Phòng khách to như vậy chỉ có ánh trăng mông lung ngoài cửa sổ chiếu vào, hai người đèn cũng chưa bật, cứ như vậy dựa vào tường, ngay cả thời gian đổi chỗ khác cũng ngại phiền toái.
Trong bóng tối, tiếng thở dốc của hai người thỉnh thoảng vang lên, khi nhanh khi chậm, giao hòa, lượn lờ, cuối cùng thân mật hòa thành một thể……
Không biết qua bao lâu, thời điểm Phương Trì Hạ trở về phòng là Lạc Dịch Bắc ôm lên lầu.
Vào phòng, lúc này rõ ràng đã mỏi mệt bất kham, nhưng mà, cô lại cố gắng giãy giụa từ trong lòng của anh ra, bước vài bước tới bên ngăn kéo, lấy ra một hộp thuốc nhỏ từ ngăn dưới cùng, đưa lưng về phía anh uống một viên.
Lạc Dịch Bắc đứng phía sau cô, yên lặng nhìn động tác của cô, kỳ thật lúc trước loại chuyện này anh cũng không phải không thấy cô làm, nhưng mà hôm nay lại vô cớ làm anh có chút chướng mắt.
Cô còn sợ giữa hai người xảy ra ngoài ý muốn?
Lý do là gì?
Lạc Dịch Bắc cảm thấy, không nên để một người phụ nữ bụng dạ khó lường gả cho anh sẽ làm ra chuyện.