Lời nói của cô, không khác gì phủ nhận quan hệ của cô và Lạc Dịch Bắc.
Cô bước đi rất nhanh ra ngoài cửa.
Cô như vậy, khiến Lạc Dịch Bắc không thấy vui, đầu như bị thứ gì đó đè lên vậy, rất không thoải mái.
Kỷ Ngải nhìn Phương Trì Hạ vội vàng rời đi, chỉ cảm thấy bóng dáng cô có chút quen thuộc, nhưng nghĩ rất kĩ rồi vẫn không nghĩ ra.
Ánh mắt của Lạc Dịch Bắc như mới bị Phương Trì Hạ bỏ vậy, sau khi cô rời đi, không hề quay người lại.
“Đã đến rồi, thì ngồi xuống đi.” Đẩy Lỷ Ngải ra, anh liền đi theo hướng Phương Trì Hạ.
“Đợi em với.” Kỷ Ngải cảm thấy cô rất quen, mà lại khiến anh trai vội vã chạy xuống như vậy, sợ hai người sẽ xảy ra chuyện, liền vội vàng chạy theo.
Khi xuống dưới lầu rồi, Lạc Dịch Bắc ngồi xuống ghế sofa nghịch điện thoại, Phương Trì Hạ giống như một người giúp việc thật sự, đang chuẩn bị đồ ăn trong bếp.
Kỷ Ngải không thấy hai người bên nhau cảm thấy hơi yên lòng, rồi đi đến bên cạnh Lạc Dịch Bắc, nói chuyện với anh.
Tính cách của Lạc Dịch Bắc không hề thích ồn ào, nhăn nhó mặt mũi, nhưng vẫn không hề nói gì.
Cơm trưa đã chuẩn bị xong trong một tiếng.
Sau khi Lạc Dịch Bắc ngồi lên bàn ăn, anh mắt vẫn nhìn theo bóng dáng cô, nhìn cô bày trí thức ăn.
Phương Trì Hạ đổi một chiếc áo sơ mi, ở ngực có vài chiếc cúc, nhưng ở góc nhìn của Lạc Dịch Bắc thì có thể thấy được cô mặc 1 chiếc áo màu trắng bên trong.
Lạc Dịch Bắc thấy hơi khô miệng, chỉ nhìn như vậy, đột nhiên nhớ lại cảm giác tay thò vào người cô.
Phương Trì Hạ không để ý đến quần áo của mình, vẫn đang xếp thức ăn.Sau khi xếp xong, đột nhiên muốn ngồi xuống dùng cơm với hai người, Kỷ Ngải nhìn cô với ánh mắt kì lạ.
Phương Trì Hạ sững người, đột nhiên nghĩ lại những gì cô đã nói.
Người giúp việc không được ăn với chủ....
“Thịt bò quá dai, cắt cho tôi đi.” Kỷ Ngải nhìn cô chằm chằm yêu cầu.
Phương Trì Hạ cũng không tiện từ chối nên đứng dậy đi ra phía cô ta.
Dùng dao ăn định cắt, chưa kịp cắt thì Kỷ Ngải đột nhiên lên tiếng:” tôi thích cho thêm ít hạt tiêu, cô giúp tôi làm một phần ăn khác.”
Phương Trì Hạ sững người lại, nhìn cô ta chằm chằm, đột nhiên cảm thấy như cô ta đang cố tình trêu người mình vậy.
Lại nhìn Lạc Dịch Bắc, anh vẫn ăn đồ ăn của mình, như là không nghe thấy gì vậy.
Phương Trì Hạ không đi không được, mà đi cũng không được.
Nếu không đi, thì làm gì có người làm nào gan to như vậy?
Nếu đi, cô vốn không phải người làm, tại sao lại bị người khác sai như vậy?
Phương Trì Hạ chấn tĩnh lại một lúc, lạnh lùng nói một câu với Kỷ Nải:” xin lỗi, tôi chỉ biết làm như thế này, nếu thích vị khác, có thể đi khách sạn 5 sao, ở đó có thể chọn món, muốn ăn vị gì cũng có.”
Lời nói của cô không láo xược, nhưng lại khiến Kỷ Ngải câm nín.
Muốn ăn gì thì yêu cầu cái đấy. Nghĩ mình ở khách sạn sao?