Phương Trì Hạ ngẩng đầu nhìn gương mặt trầm lạnh của anh một cái, hít vào, thở ra, ổn định lại hơi thở, thu chân trở về.
Lấy điện thoại ra, cô bất lực gọi điện cho Đại Bảo Bối, “Hôm nay chỗ tớ có chút việc, không thể đến được, hay là đổi hôm khác nhé!”
Nói với đối phương vài câu đơn giản, Phương Trì Hạ cúp máy.
Lạc Dịch Bắc hừ lạnh một tiếng, ngồi cùng vào xe.
Xe đua màu trắng gầm lên một tiếng chạy đi thật xa, hướng thẳng về căn biệt thự bên biển của hai người.
Phương Trì Hạ bực mình trước hành động lúc nãy của anh, sau khi trở về cả buổi tối không nói lời nào với anh, trước tiên ôm lấy Đoàn Đoàn chơi đùa một chút, sau đó cũng không lên lầu, tiếp tục ngủ trên xô-pha của phòng khách.
Lạc Dịch Bắc đứng trên ban công của phòng ngủ, ánh mắt dán vào cửa phòng của hai người, ban đầu vốn là không định để tâm đến cô.
Nhưng vừa nghĩ đến cô là người phụ nữ của anh, hai người đã kết hôn rồi, cùng giường chung gối là chuyện hiển nhiên!
Nếu như anh thật sự không quản cô nữa, chắc càng khiến cô hả hê?
Nói không chừng còn phóng túng hơn với cái tên Bảo Bối gì đó!
Vừa nghĩ đến đây, Lạc Dịch Bắc bỗng chốc có hơi bén lửa.
Bực bội kéo cà vạt của mình xuống, anh đi bước lớn xuống dưới lầu.
Khi đến phòng khách, đèn của phòng khách đã tắt rồi.
Căn phòng tối đen rộng lớn, chỉ cảnh cửa sổ có ánh trăng mờ nhạt len vào.
Trên xô-pha gần cửa sổ, Phương Trì Hạ ôm cái gối cuộn thành một vòng tròn, dường như đang ngủ.
Lạc Dịch Bắc từng bước một đi thẳng đến bên cạnh cô.
Cũng không mở đèn, tay của anh lần mò ôm lấy cô từ phía sau.
Phương Trì Hạ bình thường khi ở nhà đều mặc tương đối rộng rãi, cô thích phong cách thoải mái một chút, những loại như áo thun dài, váy sơ mi.
Mặc như vậy, thuận tiện cho cô, vào rất nhiều lúc, cũng thuận tiện cho Lạc Dịch Bắc.
Ví dụ như hiện giờ.
Phương Trì Hạ lúc này vốn cũng mới vừa ngủ chưa được bao lâu, giấc ngủ không sâu.
Lúc tay của Lạc Dịch Bắc đang vừa chạm vào người cô, đôi mắt đang nhắm của cô bật mở.
Tay của Lạc Dịch Bắc đang lần mò trên người của cô, dường như định cởi quần áo của cô xuống.
Phương Trì Hạ cả người cứng đơ một lát, phản xạ có điều kiện giữ tay của anh lại, “Đừng!”
“Có gì không được?” Vẻ mặt của Lạc Dịch Bắc vẫn lạnh như cũ, giọng nói cũng lạnh băng.
Phương Trì Hạ vẫn rất bài xích anh, cả người cuộn lại thật chặt.
Thử kéo tay của anh ra, không có tác dụng gì, cô cũng không kháng cự gì nữa, trấn tĩnh lại sắc mặt, nhớ đến cuộc nói chuyện ở đây tối qua của hai người, lời lẽ của cô lạnh lùng châm chọc, “Tôi rất bẩn thỉu, làm vậy với cô gái như tôi, không sợ làm bẩn tay anh của sao?”
Cơ thể Lạc Dịch Bắc hiển nhiên cứng đờ, khuôn mặt có hơi méo mó.
Gương mặt của Phương Trì Hạ hơi nghiêng sang, thản nhiên liếc anh một cái, thoáng thấy ánh mắt của anh không đúng, đẩy tay của anh ra định cuộn về xô-hsp, nhưng bị anh kéo trở lại.
Đẩy cô ép trên xô-pha, cơ thể cao lớn ức hiếp mà đè xuống, ngón tay thon dài của Lạc Dịch Bắc nâng chiếc cằm nhỏ nanh của cô lên.
Nhìn cô một hồi lâu, vẻ mặt anh lạnh lùng, “Sao thế? Tưởng như thế là có thể trốn khỏi nghĩa vụ làm bợ của bản thân?”
Ngừng lại một chút, anh nhả ra từng câu từng chữ, “Phương Trì Hạ, tôi nói với cô, nếu như người đàn ông đó thật sự đã chạm vào cô, chạm vào chỗ nào, tôi băm chỗ đó của anh ta!”
Thanh âm rất lạnh, lạnh buốt thấu xương, trong ngữ khí mang theo sự cảnh cáo.
“Lạc Dịch Bắc, anh là đồ tồi!” Phương Trì Hạ giận đến nghiến răng nghiến lợi.