Động tác của cô ta vô cùng thoải mái không hề bối rối.
Ánh mắt của Phương Trì Hạ theo dõi theo từng động tác của cô ta, cô ta lắc lư tay lái, khiến xe đi vào trong đám cỏ xanh.
Thẳng thừng như vậy sao....
Liếc sang, thì cô ta như đang vô tư ngồi nhìn trước mặt Lạc Dịch Bắc vậy.
Lạc Dịch Bắc không hề cho rằng Kỷ Ngải là con gái, cô ta bổ nhào vào tay của Lạc Dịch Bắc trong chớp mắt, nhưng bị anh đẩy ra.
Kỷ Ngải cũng không nản lòng, cô ta muốn tiếp tục, Lạc Dịch Bắc tối sầm mặt lại:“ đã đủ chưa?”
Giọng nói của anh rất lạnh nhạt, lạnh đến tận xương tuỷ.
Kỷ Ngải sờ sờ mũi, rồi quay lại vị trí của mình.
Phương Trì Hạ cảm thấy hơi tiếc nuối vì chỉ vì câu nói của Lạc Dịch Bắc mà hết màn hay rồi, cô ta điều chỉnh lại xe rồi tiếp tục lái.
Sau khi Kỷ Ngải yên lặng, không khí trong xe cũng yên ắng không kém.
Ai biết được chỉ sau vài phút, phía sau lại có tiếng động.
Phương Trì Hạ nhìn qua gương thấy Kỷ Ngải chú động dựa vào vai của Lạc Dịch Bắc, một lúc sau còn chạm vào người anh, thậm chí kéo thấp cổ áo xuống.
Kỷ Ngải thực sự cũng rất xinh đẹp, dù không mấy nữ tính nhưng giọng nói rất dễ thương, thế nhưng người đàn ông bên cạnh cũng không hề kích động.
“Dừng xe.” Mặt anh ta nói không chút biểu cảm rồi tự ý mở cửa xe.
Phương Trì Hạ không biết anh định làm gì, nhưng vẫn dừng xe lại.
“Kỹ thuật của em kém quá. “ Lạc Dịch Bắc kéo cô sang ghế bên cạnh, rồi ngồi vào chỗ lái xe.”Ai nói thế? Là ai ảnh hưởng đến sự phát huy của em.” Phương Trì Hạ không phục đáp lại.
“Đây là do kĩ thuật của em, làm gì có trình độ.” Lạc Dịch Bắc nhìn cô lạnh lùng đáp lại.
Hai người mỗi người một câu, không ai nhường ai.
Lạc Dịch Bắc và cô nói chưa đến một phút đã không giữ được tinh thần, còn hơn xả Kỷ Ngải ban nãy.
Kỷ Ngải ngồi phía dưới vô cùng khó chịu.
Người phụ nữ này quả là một con hồ ly tinh.
Mối quan hệ giữa Lạc gia và Kỷ gia là do Lạc Hi Dung tạo nên, lạc Dịch Bắc từ nhỏ đến lớn luôn gọi Kỷ Nam Ưu là chú, đó là nguyên nhân mà Kỷ Ngải phạm lỗi thì anh ta cũng không tính toán gì.
Anh ta đã vào từ rất lâu nhưng vẫn chưa ra.
Phương Trì Hạ không có ai tán ngẫu, liền đi vào vườn hoa ngắm cảnh.
Kỷ Ngải đứng cách vườn hoa không xa, lặng lẽ xem, đột nhiên đi sang một hướng khác.
Vườn hoa của Kỷ Gia rất đẹp, mà còn rất to, giống như một trang viên.
Trong vườn hoa rất yên tĩnh. Thậm chí không có một bóng người.
Phương Trì Hạ không rõ đường ở đây nên cứ thế mà đi.
Đi qua một con đường nhỏ, định rẽ vào phía bên hồ thì có tiếng gọi lại.
Phương Trì Hạ vẫn chưa rõ được tình hình, thì bỗng có một vật khổng lồ vồ lấy cô ta.