Phương Trì Hạ rời bàn ăn trực tiếp đến toilet.
Cô vừa mới đến, Lạc Dịch Bắc theo sát cũng đến.
Phương Trì Hạ nghiêng đầu nhìn về phía anh, bất động thanh sắc phỏng đoán mục đích của anh.
Là trùng hợp hay là anh rắp tâm không tốt?
“Sao anh tới đây?“. Phương Trì Hạ bất động thanh sắc nhìn anh, ánh mắt có chút phòng bị.
“Không được?“. Lạc Dịch Bắc nhàn nhạt nghễ liếc cô một cái, như không có việc gì tiến vào toilet nam.
Phương Trì Hạ bị lời kia làm nghẹn, không để ý tới.
Tiến vào toilet, ở bên trong sửa sang lại quần áo, cô còn tận lực kéo dài chút thời gian, nghĩ đến Lạc Dịch Bắc hẳn là đã đi, mới ra ngoài.
Ai ngờ, vừa đi ra, lại vừa vặn chạm Lạc Dịch Bắc đang thỉnh cổ áo ở bên ngoài.
Cần cổ thon dài nhẹ giơ lên, tướng lãnh miệng lỏng loẹt, ánh mắt của anh đột nhiên chuyển hướng sang cô.
Phương Trì Hạ làm như không thấy được anh, quay người muốn đi, cổ tay lại thình lình bị anh kéo lấy.
Phương Trì Hạ ngừng bước chân một hồi, ánh mắt nhìn về phía anh bên cạnh: “Có việc?“.
Cô nói chuyện khẩu khí rất nhạt, loại cảm giác đó, phảng phất hai người là người lạ.
Cô như vậy, làm cho Lạc Dịch Bắc vô cùng khó chịu.
Nhất là cùng vừa rồi tại chỗ ngồi trên cô vừa so sánh!
Đối với Kình Mộ Thần cũng có thể cười nói vui vẻ, hiện tại ở trước mặt anh cũng chỉ có một biểu tình này?
“Hôm nay làm gì với Đồng Nhan?“. Lạc Dịch Bắc nhìn chằm chằm cô thật lâu, ép cô lui đến góc hẻo lánh sau lưng, hai tay tạo thành vòng vững chắc ở vách tường, anh hỏi.
Phương Trì Hạ vừa bắt đầu không lý giải ý tứ của anh.
Đồng Nhan hẹn cô có thể làm gì?
Không phải như bạn bè tụ hội sao?
“Kình Mộ Thần!“. Lạc Dịch Bắc mặt không biểu tình nhắc nhở.
Phương Trì Hạ kinh ngạc nhìn anh, anh cho rằng hôm nay Đồng Nhan gọi cô tới là để làm mai mối chứ gì?
Phương Trì Hạ chỉ cảm thấy suy nghĩ Lạc Dịch Bắc rất hoang đường.
“Nhan Nhan không rãnh rỗi như vậy, cũng không phải người nhàm chán như vậy”. Nhàn nhạt giải thích một câu, muốn đẩy anh ra lời đi, lại lần nữa bị Lạc Dịch Bắc lôi trở lại.
Anh cứ như vậy nhìn cô, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
“Còn có việc?“. Đôi mi thanh tú của Phương Trì Hạ vặn vặn.
Lạc Dịch Bắc xanh tại cô bên cạnh thân hai tay cải thành mang nàng ôm, khuôn mặt tuấn tú tập trung vào cô, ánh mắt nhẹ rủ xuống, nhìn chằm chằm bên mặt ôn nhu mịn màng của cô một hồi lâu, cúi người ở bên tai cô, bỗng nhiên ung dung nói một câu: “Gọi anh Lạc!”.
Phương Trì Hạ bị anh làm nghẹn lời một chút, thân thể cương cương.
Đuôi lông mày Lạc Dịch Bắc nhíu nhíu, ung dung chờ đợi cô mở miệng.
“Đừng làm rộn, nên trở về đi!“. Phương Trì Hạ giơ cánh tay lên đẩy đẩy anh, không di chuyển, bèn vung nắm tay đánh anh một chút.
“Gọi“. Lạc Dịch Bắc cũng không biết hôm nay rảnh rỗi chỗ nào, âm thanh nói chuyện miễn cưỡng, thần sắc cũng miễn cưỡng, phảng phất rất có thời gian hao tổn với cô ở chỗ này.
Phương Trì Hạ không còn lời nào với anh, hóa ra anh đi theo, chính là vì ép cô?
Phẫn hận nhìn chằm chằm anh một hồi lâu, tầm mắt cô hơi nghiêng sang bên cạnh, không để ý đến anh.
Lạc Dịch Bắc không tiếp tục ép cô, thế nhưng cũng không buông cô ra, ánh mắt ung dung quét qua người cô, thậm chí đầu ngón tay bắt đầu tò mò dây nịt của cô: “Vừa rồi không phải gọi người khác rất dễ sao?”.
“Tôi nào có?”. Phương Trì Hạ nghiêng đầu phản bác.
Thời điểm vừa giới thiệu cho Đồng Nhan, cô và Kình Mộ Thần cũng không nói được câu nào, thì Lạc Dịch Bắc đã xuất hiện, cô lúc nào nói buồn nôn như vậy chứ?
“Không có sao? Vậy xem như là tôi nghe lầm”. Lạc Dịch Bắc một bộ dáng minh bạch, nhưng mà vẫn không buông cô ra.